XtGem Forum catalog
Chàng trai ko biết yêu

Chàng trai ko biết yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322910

Bình chọn: 8.00/10/291 lượt.

phòng , Tịnh Nghi nhảy bổ vào lo lắng.

Ê ẩm cái bàn tọa. Cái tay dường như trặc mất rồi. Đau quá ! Hữu Bằng mở trừng đôi mắt nhìn Tịnh Nghi giận dữ :

– Còn hỏi nữa, thủ phạm là cô đó.

– Là tôi ư ?

Tịnh Nghi nghiêng đầu hỏi lại, rồi chợt hiểu. Đúng là lỗi tại cô… nhưng chỉ một nữa thôi, một nữa kia là của Hữu Bằng. Ai bảo anh hối quá, để cô không kịp xối sạch hết dung dịch xa bông trơn tuột khắp sàn. Rất muốn trả lời, song tội nghiệp anh vừa bị té, cô thôi không cãi :

– Xin lỗi anh , để tôi rửa sạch hết nước xà bông.

– Không cần. Cô làm ơn biến ra khoải đây giùm tôi.

Hữu Bằng gắt gỏng. Ui da ! Sao vẫn còn đau quá. Té một cái nằm dài trươc” mặt cô ả còn gì sĩ diện. Đúng là xúi quẩy !

Cài chặt cửa, trút bỏa áo quần ướt nhem, Hữu Bằng bắt đầu công việc vệ sinh răng miệng, cạo râu. Hữu Bằng ngạc nhiên thấy nó trống không. Mới hôm qua hãy còn đầy, sao hôm nay lại không còn một miếng nào ? Đưa mắt nhìn lên hàng xà bông trên kệ , Hữu Bằng giận run người khi chợt hiểu. Thì ra cái mùi xà bông đầy ấn tượng trên người Tịnh Nghi lúc nãy chính là mùi hỗn hợp của tất cả các chai dầu của anh trộn lại , trong đó có cả nước súc miệng , keo xịt tóc… và xà phòng cạo râu của anh đây.

– Tịnh Nghi ! Tịnh Nghi đâu rồi…

Quên mất nửa hàm râu chưa cạo sạch, Hữu Bằng đẩy mạnh cửa bước ra gọi lớn. Không có cô ở trong phò ng , anh vọt thẳng luôn xuống phòng ăn.

Cả nhà đang tề chỉnh thưởng thức món bánh canh bột xắt , nghe tiếng anh gọi lớn đồng ngạc nhiên quay đầu lại :

– Hữu Bằng ! Xuống ăn sáng đi cháu. Hôm nay vợ cháu nấu món bánh canh thơm ngon lắm.

Đưa tay vẫy, bà Thanh đon đả gọi. Trong lúc con sen và ông Th”ai tròn vo đôi mắt nhìn anh đầy lạ lẫm:

– Trời đất ! Hữu Bằng… con sao vậy ?

– Tịnh Nghi đâu rồi ? Lập tức ra đây.

Không để ý thái độ của mọi người, Hữu Bằng hầm hầm gọi lớn.

– Tôi đây. – Tay bưng một tô bánh canh to bốc hơi nghi ngút , Tịnh Nghi bươc” lên khỏi nhà bếp , vui vẻ Đậy rồi à ? Để tôi múc cho anh một tô ăn luôn nhé.

– Không cần. – Hữu Bằng hầm hầm giọng – Tịnh Nghi ! Ai cho phép cô sử dụng toilet trong phòng tôi chứ ?

– Sao ư ? – Giọng Tịnh Nghi đầy ngơ ngác – Toilet ấy hư rồi, không sử dụng được ư ?

– Không phải hư , nhưng toilet ấy của tôi – Hữu Bằng gằn giọng – Từ nay , cấm cô sử dụng.

– Hữu Bằng ! – Ông Thái ngạc nhiên – Con nói gì lạ thế ? Tịnh Nghi là vợ của con sao không thể cùng sử dụng toilet ? Hổng lẽ con bảo cô ấy sang phòng ba hay phòng nội , mỗi lúc có nhu cầu sao ?

– Sử dụng toilet với con sen có sao đâu.

Mặt Hữu Bằng vẫn không nguôi sắc giận. Ông Thái lắc đầu :

– Càng vô lý hơn. Toilet chung của cả nhà nằm dưới tầng trệt. Tịnh Nghi đang mang thai rất có nhu cầu sử dụng ph`ong vệ sinh, con đâu thể bắt cô ấy mỗi đêm trèo lên, trèo xuống thang lầu nhiều lần như vậy được…

– Cha con các người thật là vô duyên quá. – Bây giờ bà Thanh mới chen vào – Không nhìn thấy mọi người đang ăn hay sao , mà cứ đem cái toilet ra tranh cãi thế ? Còn thằng Bằng, tại sao lại không cho Tịnh Nghi sử dụng chung toilet chứ ? Hai đứa đã là vợ chồng , thì có gì phải ngại ngùng, xấu hổ.

Không phải ngại ngùng , cũng chẳng phải xấu hổ đâu. Hữu Bằng chỉ có cảm giác kinh tởm, gớm ghiếc thôi. Nhăn mặt, anh nói trong khổ sở:

– Thế thì ngày mai con sẽ cho thợ xây thêm một c”ai toilet nữa trong phòng ngủ của con. Ba và nội chẳng thể hình dung nổi đâu , chỉ trong một buổi sáng , cô ta không chỉ xài hết xà bông , kem cạo râu, dầu xịt tóc của con, còn đổ nó ra lênh lang”n cả san` nhà. Báo hại con vừa bước vào đã phải té nằm dài dưới gạch.

– Hả ? – Cố nén mà bà Thanh vẫn phải bật lên cười sặc sụa – Cháu bị té nằm dài trên gạch ư? Thảo nào… Bây giờ thì bà đã hiểu vì sao cháu của bà đùng đùng giận dữ rồi.

– Con không cố ý đâu. Con đã xin lỗi anh ấy rồi. – Cúi thấp đầu , Tịnh Nghi nói trong niềm hối hận – Ngày mai, con sẽ mua đền lại cho anh ấy.

– Nhưng vẫn còn một điều làm ta khó hiểu… – Cố giấu nụ cười vào môi, ông Thanh tò mò nói – Tịnh Nghi… sao con lại phá hết dầu của Hữu Bằng vậy ?

– Con không phá đâu ạ. – Lắc đầu , Tịnh Nghi ngây ngô cãi – Chỉ tại… con không biết , ngỡ là xà bông nên tắm hết thôi.

– Hả ! Ngụm bánh canh trong miệng con sen vọt hết ra ngoài – Tắm một lần từng ấy xà bông ! Cô Tịnh Nghi , sao mà cô tắm nhiều như vậy hả ?

– Cũng tại tôi muốn bắt chước mấy bà nhà giàu trong phim bộ.Sợ một chai không đủ tạo bọt nên tôi mới đổ hết tất cả mấy chai vào. – Ngưng một chút, cô bẽn lẽn nói thêm – Toàn tiếng Mỹ , tiếng Tây làm sao tôi biết chai nào là xà bông, chai nào là keo xịt tóc, là dầu cạo râu kia chứ ?

Trời ơi ! Không hẹn mà cả nhà đồng phát lên cười lớn trước lời thú nhận ngây thơ của Tịnh Nghị Nhất là bà Thanh và ông Thái , cả hai người như ăn phải trái cười, không sao ngưng được, vừa nín l.ai thấy buồn cười, mãi không thôi. Cô bé này… sao ngây thơ ngốc nghếch như vậy nhỉ ?

Hừ ! Đang tức điên mà Hữu Bằng, cũng phải bật cười theo. Hình dung đến cảnh Tịnh Nghi lặn hụp giữa đám xà bông lẫn keo xịt tóc hổ lốn kia.

– A ! – Nhìn thấy nụ cười nở trên môi Hữu Bằng , Tịnh Nghi mừng rỡ vỗ tay re