
o lớn – Hữu Bằng đã mỉm cười, anh ấy không giận nữa.
– Ai nói thế ? – Xấu hổ vì đã lộ con người thật của mình, Hữu Bằng nghiêm nét mặt – Từ ngày mai, cấm cô bước vào toilet của tôi một bước.
– Sao lại thế ? – Bà Thanh lắc đầu chẳng hài lòng – Đã là vợ chồng , sao cứ xưng hô cô , tôi lạnh lùng như vậy ? Hai đứa con sao lạ quá ?
Lại sơ xuất nữa rồi. Hữu Bằng đưa mắt nhìn Tịnh Nghi. Giải thích sao bây giờ ? Không khéo bà nghi thì lộ hết.
– Dạ, không lạ đâu nội. – Không chút bối rối Tịnh Nghi mỉm cười buồn – Vì chúng con quen miệng thôi. Trước đây lúc yêu nhau, sợ bị phát hiện , nên trước mặt mọi người cứ anh tôi , cô tôi… như ông chủ và nhân viên vậy.
Ra thế. Bà Thanh gật đầu chợt hiểu. Hữu Bằng cũng nghe nhẹ nhõm. Thoát hiểu ! Không ngờ Tịnh Nghi coi vậy mà nhanh nhạy , và thông minh quá
chứ , rất có tài ứng biến.
– Lúc trước vậy , nhưng bây giờ phải khác. Từ hôm nay, ba muốn hai đứa xưng hô thân mật hơn. – Ông Thái chen vào rồi sang nói với Hữu Bằng – Còn chuyện này, ba muốn nói vơi con. Con nên chuẩn bị , mười môt. tháng này , gia đình ta sẽ sang nhà Tịnh Nghi nhận lỗi , rôi xin phép mẹ cô ấy cho chúng ta được làm lễ thú phạt.
– Lễ thú phạt !
Đôi mắt Hữu Bằng mở lớn. Là lễ gì thế nhỉ ? Anh chưa từng biết bao giờ.
Thấy anh con` ngơ ngác, bà Thanh nói rộng ra :
– Tức là lễ thú nhận tội tiền *** hậu thú của con với người ta đó. Dù sao thì cũng đã ăn ở với Tịnh Nghi đến mang thai, không làm đám cưới được cũng phải có một lễ gọi là xin lỗi.
Ôi trời ơi ! Lại nảy sinh vấn đề rồi. Trán Hữu Bằng lấm tấm mồ hôi. Anh không ngờ cưới một cô vợ lại phải phiền phức thế. Hết lễ này đến lễ kia. Làm sao anh có thể đến nhà Tịnh Nghi để thú nhận một tội lỗi xấu hổ như thế được.
– Dạ , không cần đâu ạ. – Một lần nữa Tịnh Nghi phải cứu anh – Trước khi cháu và anh Bằng chính thức sống với nhau như chồng vợ , chúng cháu đã từng tổ chức đám cưới rồi ạ.
– Hả ?
Những đôi mắt xoe tròn, cả mắt Hữu Bằng cũng thế. Tịnh Nghi nhẹ giọng :
– Dạ, cháu tuy mồ côi cha từ nhỏ, nhưng cũng biết đến câu lễ giáo nho phong, nên đâu thể tự nhiên không chồng mà mang thai được.
Ngưng một chút, cô nhẹ cắn môi nói tiếp :
– Hôm đó , anh Bằng đã nhờ người đóng giả ba và bà nội , đến lạy bàn thờ, xin phép mẹ cháu được cưới cháu rồi.
– Cái thằng… thật lắm mưu mô. – Lắc đầu , ông Th”ai mắng yêu con trong sự hài lòng – May mà được việc.
– Nên việc ba và nội đến nhà con, e không tiện chút nào. – Tịnh Nghi lại nói thêm vào – Thứ nhất vì mẹ cháu không hề biết chuyện Hữu Bằng đánh lừa minh`. Thứ nhì vì đường xá xa xôi cách trở. Quê cháu ở tận Cà Mau lận.
Thở phào nhẹ nhỏm, Hữu Bằng đưa mắt ngó đồng hồ rồi chợt giật mình :
– Thôi chết ! Đến giờ rồi , con phải đến nhà hàng đây. Tạm biệt.
– Hữu Bằng ! – Ông Thái chợt kêu giật giọng – Hôm nay con không phải đi làm đâu. Lúc sáng, ba đã gọi điện , bảo trợ lý của con chu toàn mọi việc. Hôm nay, con sẽ nghĩ một ngày.
– Nghỉ một ngày ? – Đôi mày Hữu Bằng khẽ nhíu lại – Để làm gì ?
Để đưa cháu dâu cưng của nội đi shop thời trang. – Nhẹ vuốt tóc Tịnh nghi , bà Thanh trìu mến – Con không thấy quần áo của vợ con đã cũ hết rồi sao ?
– Chẳng cần rắc rối dài dòng thế. – Hữu Bằng móc túi lấy ra một xấp tiền – Tiền đây, cô cứ tự ý đi mua sắm.
– Không được. – Ông Thái lắc đầu – Con phải đưa nó đi mua, có nữ trang nữa nhé. Con xem, vợ con chẳng đeo gì cả. Mỗi lúc khách đến nhà mà vợ con thì chẳng đeo gì cả , con không cảm thấy thẹn sao ?
Hừ! Lại mệt nữa rồi. Hữu Bằng thở dài ra ngán ngẩm. Thật ra trên thế gian này, chẳng có gì vô bổ , vô tích sự hơn việc dẫn đàn bà đi mua sắm. Đóng kịch thôi mà đã khổ sở thế này , nếu là thật chắc là… điên mất.
– Thì đi. – Lườm Tịnh nghi một cái Hữu Bằng xẵng giọng – Sao cứ ngồi ngây ra đó ?
– Nhưng… anh chưa ăn sáng cơ mà. – Múc một chén bánh canh đặt trước mặt Hữu Bằng. Tịnh Nghi dịu giọng – Đằng nào thì anh cũng nghĩ cả ngày nay, hãy thư thả ăn hết chén bánh canh, trong lúc tôi đi thay đồ.
– Thấy chưa. – Bà Thanh vui vẻ – Hữu Bằng ! Con có phước lắm mới cưới được một cô vợ chu đáo như Tịnh Nghi kia.
“Hừ ! Chẳng qua là bì năm triệu mỗi tháng thôi “. – Hữu Bằng thầm nghĩ. Anh còn lạ gì thái độ nịnh nọt lăng xăng của đám nhân viên dưới cấp. Không phải chỉ là tô bánh canh đâu. Chuyện khó khăn hơn nhiều , bọn chúng cũng ráng hết sức min`h để chiều lòng ông chủ.
– Ăn đi con.
Ông Thái lại lên tiếng giục. Hữu Bằng cầm một cái muỗng lên. Ăn thì ăn chứ ? Không chỉ thế , từ hôm nay anh còn bắt Tịnh nghi hết lòng hầu hạ cho mình nữa. Cho vừa, cho xứng với mức lương và… cả với công anh ga lăng cưng chiều cô trước mặt nội nữa.
– Một lát nữa , nhớ mua cho Tịnh nghi mấy cái áo bầu cháu nhé.
Ngụm bánh canh ngọt lịm trong cổ bỗng trở nên đắng ngắt. Đưa mắt nhìn nụ cười đang nở trên môi ba và nội , Hữu Bằng không biết giữa mình và Tịnh Nghi ai sẽ là người bị đì đây…
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, quả không sai. Hơn một giờ ngắm nghiá trước gương, Tịnh Nghi như vẫn chưa tin nổi, cô bé trắng trẻo, đẹp một cách kiêu kỳ kia chính là mình.
Sao mà lạ thế nhỉ ? Cô mở to đôi mắt nhìn