
đâu phải vợ anh, mà dù là vợ anh cũng không đời nào chấp nhận.
– Nấu cho Tịnh Nghi ăn ư ? Thế cô ả đâu rồi ?
Hữu Bằng lớn giọng. Con Sen vừa đi xuống , nghe nói vội đáp thay bà :
– Dạ, cô chủ đã ngủ từ lúc chín giờ.
– Lại còn như thế nữa ?
Hai hàm răng nghiến chặt , Hữu Bằng rít lớn. Bà Thanh vội kéo tay anh :
– Đừng la lớn thế ! Mau theo bà vào phòng ép Tịnh Nghi ăn hết chén gà tiềm này rồi ngủ. Khuya lắm rồi.
– Nội không phải bưng , cứ đưa cho con.
Hữu Bằng giằng lấy chiếc chén trên tay bà , nhưng bà đã kéo nó về phía mình :
– Không được. Con đem vào, lỡ Tịnh Nghi hổng chịu ăn , có phải phí công sức của bà không.
– Nhưng nội già rồi… – Hữu Bằng bực dọc – Con không muốn nội phải bận tâm vào mấy chuyện cỏn con này. Việc gì phải tiềm thức ăn bổ cho ả chứ ? Thức ăn thường ngày cũng đủ dinh dưỡng lắm rồi.
– Con đi cả ngày chẳng biết gì cả. – Bà lắc đầu như chê trách – Tịnh Nghi lại là đứa con gái chu toàn , không muốn chồng phải bận tâm lo lắng nên cứ giữ mồm giữ miệng. Mấy ngày nay không biết nó bệnh gì mà ít ăn , ít nói hẳn đi, nét mặt lúc nào cũng dàu dàu buồn bã, làm bà và cha cháu lo lắng biết bao. Suy nghĩ mãi bà mới nhớ ra phương thuốc gia truyền này. Ngày trước có thai ba cháu , bị hành không ăn uống được , bà đã từng được ăn món tiềm này.
– Đúng là bà hốc hác đi nhiều. Hữu Bằng nghe lo lắng. Cứ để bà bận tâm hao sức vì cô ả Tịnh Nghi này, không khéo sẽ vướng bệnh mất. Thật là bực mình quá. Bệnh sao không biết tự mua thuốc uống , làm phiền bà như vậy.
– Tịnh nghi ! Cháu ngủ chưa ? Dậy đi nào, bà có tiềm gà cho cháu ăn đây.
Đẩy cửa phòng nhẹ bước vào, bà cất giọng thân thương đầy trìu mến. Không có tiếng trả lời, bà đưa mắc nhìn lên giường và lo lắng hỏi :
– Ủa !Tịnh Nghi đi đâu mất tiêu rồi ? Hữu Bằng ! Con mau vào toilet tìm nó xem. Coi chừng do mất sức, nó té xỉu luôn trong đó.
– Nội à ! Đừng cuống như thế… – Hữu Bằng nhăn mặt – Chẳng phải tìm đâu, cô đã ngủ say rồi, đang nằm dài trên ghế salon đó.
– Trên ghế salon? –Hướng mắt về salon, bà chưa kịp thở phào đã lạ lùng –Sao lại ngủ trên ghế co như con tôm cho khổ vậy ?
– Vì đó là chỗ của cô ta mà.
Hữu Bằng trả lời theo quán tính. Bà Thanh trợn mắt:
– Con nói sao ? Chỗ ngủ của Tịnh Nghi là trên ghế salon à ?
Biết mình lỡ lời, Hữu Bằng vội quẹo ngay:
– À ! Không phải. Ý con muốn nói là những khi chưa ngủ, cô ấy vẫn thường nằm trên salon như vậy. Chắc hôm nay cũng thế, vì mệt mõi ngủ quên đi…
– À!
Bà gật đầu vỡ lẽ. Hữu Bằng lại nắm tay bà :
– Nội à ! Tịnh Nghi ngủ rồi, cứ để cô ta ngủ đi, nội ra đây với cháu. Bảo đảm nội sẽ thích lắm.
Lúc lắc hộp há cảo trên tay, Hữu Bằng cười hí hửng. Há cảo “Minh Châu” là món bà vẫn ưa thích nhất.
– Không được. –Lắc đầu, bà chẳng buồn để tâm đến lòng hiếu thảo của thằng cháu nội- Đằng nào Tịnh Nghi cũng phải dậy để lên giường ngủ. Hữu Băn`g ! Con mau đánh thức nó dậy, ăn cho kịp nóng.
Thấy Hữu Bằng đứng yên, bà giục:
– Mau đi nào ! Sao cháu chẳng quan tâm đến vợ chút nào vậy ? Chẳng bù cho ba cháu ngày xưa, cưng vợ như trứng mỏng.
– Bà đừng nhắc chuyện ba cháu ngày xưa,cháu chẳng thích nghe đâu.
Nét mặt càng trở nên lầm lỳ khó chịu. Hữu Bằng nắm tay Tịnh Nghi lay mạnh :
– Dậy mau!
– Coi kìa cháu! –Bà Thanh vội hốt hoảng kêu lên –Từ từ thôi, kẻo kinh động đến thai nhi không tốt.
– Ôi! Gì thế này?
Tiếng động đã làm Tịnh Nghi thức giấc. Lồm cồm bò dậy , nhìn thấy Hữu Bằng đứng cạnh bà Thanh nét mặt hầm hầm, cô sợ quá kêu lên :
– Lộ rồi à ?
– Cháu nói lộ… mà lộ c”ai gì?
Bà Thanh không hiểu. Hữu Bằng quát lớn :
– Lộ… lộ cái gì ! Làm gì mà mấy bửa nay không chịu ăn uống hả ?
Vậy là chưa lộ. Ôi! Thật là may mắn. Tịnh Nghi ôm ngực thở phào ra. Bà Thanh ngồi xuống cạnh bên, vẻ quan tâm :
– Cháu nói lộ… lộ cái gì hả ?
Tim Hữu Bằng thót lại. Tịnh nghi vẫn tỉnh queo :
– Dạ , lộ chuyện cháu và anh Hữu Bằng giận nhau. Chúng cháu sợ nội buồn nên dặn lòng giấu kín.
– Giận nhau ? Thảo nào. –Bà gật đầu chợt hiểu. Thì ra thế nên nãy giờ thái độ thằng Bằng mới kỳ quặc quá.- Nhưng chuyện gì , ai giận ai trước hả ?
– Dạ , anh Bằng giận cháu, chứ cháu nào đâu dám giận. –Tịnh Nghi cúi đầu- Phận cháu nghèo hen, được vào đây là phước phận nhất đời, cháu làm sao dám.
– Đừng nói vậy cháu. –Cắt ngang lời Tịnh Nghi, bà Thanh yêu thương vuốt tóc cô.
– Giàu nghèo chẳng là gì cả, con người mới là vốn quý.
– À quên ! Nội có tiềm gà cho cháu ăn đó. Món này bổ lắm,giúp ăn ngon, ngủ khỏe đấy. Nội phải nấu gần hai giờ mới được.
– Nội nấu cho con ăn ư ? –Tịnh Nghi giật mình hốt hoảng- Ôi ! Như vậy sao được. Con không dám ăn đâu , nội ăn đi.
– Ta già rồi, ăn món này làm gì ? –Bà bật cười vui, đưa cái chén lại gần –Ăn đi cháu, ngon lắm đấy.
– Nhưng… Đưa mắt nhìn Hữu Bằng một cái, Tịnh Nghi lắc đầu- Cháu không ăn được. Mùi thuốc bắc này, xin lỗi nội , cháu rất dị ứng từ nhỏ nên mỗi lần nghe thấy, cháu buồn nôn lắm.
– Vậy à ?
Mặt bà Thanh lộ vẻ thất vọng :
– Vậy là công sức của ta đổ sông, đổ biển rồi. À! Phải rồi… – Mắt bà lại sánh lên –Còn một món, cháu nhất định ăn được đấy. Hữu Bằng ! Hộp há cảo của con