XtGem Forum catalog
Chàng trai ko biết yêu

Chàng trai ko biết yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322971

Bình chọn: 7.5.00/10/297 lượt.

kỹ hơn làn lông mi cong vút của mình. Chỉ mất có mươi phút uốn cho nó cong lên mà đôi mắt của cô trông khác hẳn. To và đen lay láy.

Công trình này là kết quả của một ngày cô theo nội đến mỹ viện tân trang.

Chà ! Xưa nay lời quảng cáo đầy hấp dẫn, cô chỉ thường trề dài môi dè bỉu.

Toàn bịa đặt. Làm gì có việc chỉ cần một lần tắm sữa là sẽ trắng lên ngay.

Vậy mà lạ thật đó. Đưa tay lên vuốt ve làn da trắng mịn màng khắp người mình, Tịnh Nghi nghe ngạc nhiên nhiều lắm. Làn dà đen đủi mốc thếch của cô đã hoàn toàn biến mất , nhường chỗ cho một nước da trắng mịn màng thơm lừng mùi sữa. Chỉ cần hai tiếng đồng hồ với nhiều công đoạn tắm, chà nghệ , ướp trân châu, ngâm sữa , tẩy kem và nhiều nhiều thứ nữa là con người ta trắng từ đầu đến chân rồi.

Còn sung sướng , còn thư giãn nào bằng, được nằm yên cho người ta massage khắp người mình. Các cô thợ chuyên nghiệp với đôi bàn tay khéo léo biết làm cho khách hài lòng với cảm giác dễ chịu và thật là mãn nguyện.

Biết cô là dâu của bà Thanh và sẽ là một khách hàng thân tín trong nay mai, đích thân bà giám đốc mỹ viện đã săn sóc cho cô. Bà còn giới thiệu cho cô hàng lố mỹ phẩm cao cấp nữa. Từ kem thoa mặt, phấn trang điểm. Thuốc dưỡng móng, sữa tắm trắng, nước hoa… nói chung là không thiếu một món gì. Nhìn qua giá cả , Tịnh Nghi tối tăm cả mặt mày. Cô không bao giờ tin nổi thỏi son môi lại được bán với giá tám trăm ngàn, can`g không nghĩ rằng hộp kem dưỡng da bé xíu kia đến một triệu đồng.

Thôi thôi. Chẳng dám mó tay vào, Tịnh Nghi đẩy tất cả ra xa, trong khi nội lại cười bảo gói tất cả lại cho bà. Bà muốn tặng cho cô cháu dâu làm đẹp.

Thật mừng, thật thích , nhưng Tịnh Nghi thích nhất là mái tóc vừa được cắt của mình. Đơn giản với cái tên “tóc bồ câu ” song nó làm cho gương mặt cô khác hẳn. Không dà, không nhọn như khi cô để tóc le hoe, dài xọc xõa trên vai nữa. Mái tóc bồ câu với những đường tỉa thật khéo ôm sát vào tai đã khiến cô trông trẻ ra , nhí nhảnh hơn và đặc biệt là… mập lên một chút. Mái tóc hợp với đôi bông kim cương lấp lánh trên trái tai đã khiến cô trông quý phái, sang trọng lên rất nhiều.

Hôm đó, Hữu Bằng đã dắt cô vào một shop thời trang nổi tiếng nhất SG. Nhìn bảng giá mà mắt Tịnh Nghi cứ hoa lên. Bấy lâu quen với những món áo quần “sida” gía không quá bốn chục ngan`, cô thật không ngờ chiếc áo thun trông đơn giản vậy mà gía hơn ba bốn trăm ngàn. Trời ơi ! Đúng là nhà giàu có khác. Chẳng trả giá, cũng chẳng so đo , Hữu Bằng đưa tay chỉ nhanh lên kệ treo quần áo mà không cần biết là cô mặc có vừa không.

Bước vào cửa hàng bán nữ trang, tim Tịnh Nghi đập loạn cuồng. Trời ơi ! Đẹp và sang trọng quá. Bao lần đi ngang đây cô chỉ biết ngước nhìn thèm muốn. Hữu Bằng đã mua cho cô một bộ nữ trang sang trọng bằng bạch kim, trông mảnh khảnh và tao nhã lắm. Cả một ngày trời, Tịnh Nghi cứ ngồi yên ngắm nhìn vẻ lấp lánh của kim cương mà tự hỏi : Mình đang mơ hay tỉnh ?

Cuộc đời thường có những may mắn bất ngờ, nhưng may mắn như cô thì quả là hi hữu lắm. Đời thuở có công việc nào mà nhàn hạ thế này , suốt ngày được ăn toàn cao lương mỹ vị, được ở nhà biêt. thự , được ông bà chủ yêu thương hết mực. Nói không phải khoe chứ ông Thái vừa mới mua cho cô một bàn trang điểm đẹp như bàn của công nương trong phim La Mã. Lúc nãy đi mỹ viện với nội về, bước vào phòng nhìn thấy nó, Tịnh Nghi đã phải reo to mừng rỡ.

Chỉ có Hữu Bằng là hơi khó chịu thôi. Suốt ngày cứ lầm lì, gã không buồn nói với cô lời nào cả , dù cô đã mua đền lại chai dầu cạo râu mới tinh rồi. Sự cau có lạnh lùng của gã làm cô nghe ngột ngạt , khó chịu làm sao. Nhưng không phải nói riêng một mình cô đâu, bác Ba bếp trưởng đã kể rồi , tính gã xưa nay vốn kỳ cục vậy, không ưa con gái. Mà trách làm gì ,cũng tại gã kỳ khôi, khó chịu nên cô mới có được môt. nghề kỳ lạ thế.

Thôi, đừng thèm quan tâm tới gã nữa. Bà nội và bác Thái tốt với mình như vậy cũng đủ rồi. Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, Tịnh Nghi thầm nhủ : sẽ hết lòng hầu hạ , làm vui lòng hai người bằng tình cảm chân thật của mình.

Cửa phòng bật mở , Hữu Bằng đột ngột bước vào với nét mặt đầy căng thẳng và mệt mỏi. Không nói một lời, anh thả người buông xuống ghế salon , hai tay ôm lấy đầu mình. Quay đầu lại, Tịnh Nghi nhìn anh lo lắng :

– Hữu Bằng ! Anh sao thế ? Không được khỏe à ?

Ngẩng đầu lên , đôi mắt anh nhìn Tịnh Nghi không chớp, dường như rất ngạc nhiên trước sự thay hình đổi dạng của cô.

– Nội của anh dắt tôi đi mỹ viện đó. – Với cảm giác của một người con gái biết mình đẹp lên trước mắt gã con trai , Tịnh Nghi cúi thấp đầu bẽn lẽn – Anh thấy có được không ?

– Tôi chỉ thấy tiếc tiền thôi. – Hữu Bằng cộc lốc – Có phải cô đã dùng lời ngon tiếng ngọt dụ nội của tôi không ? Lại mua cả bàn trang điểm nữa. Dễ cô tưởng mình là thành viên chính thức trong gia đình này rồi chắc. Đừng quên mối quan hệ giữa cô và tôi chỉ tạm bợ, nhất thời thôi.

Như rơi từ trên trời xuống , Tịnh Nghi bàng hoàng lặng người đi trong xấu hổ. Cô mà là kẻ lợi dụng lòng tin của người khác hay sao ?

– Tôi không thèm dụ nội của anh , cũng không bao giờ mơ tưởng mình là th