
Chàng trai năm ấy
Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 324845
Bình chọn: 9.5.00/10/484 lượt.
ích tường tận đầu đuôi chuyện hôm đó với anh. “Hôm ấy, Quý Phong không biết ông ấy là bố anh, chỉ muốn đổi bàn với ông ấy nên bắt chuyện.”
Ngừng một chút, cô lại nói đến chuyện cũ chín năm trước. “Thực ra trước đây em cũng chưa từng kể chuyện của nhà anh cho người khác, đến An Nhiên em cũng không nói. Sở dĩ Quách Ích biết được là vì cậu ta nhìn thấy bố anh cùng Phạm Na đi khám ở bệnh viện.”
Lời của cô rõ ràng khiến Tịch Duệ Nam vô cùng bất ngờ. Anh trầm mặc một hồi, giống như đang cân nhắc thật giả, ánh mắt biến ảo phức tạp khác thường, cuối cùng nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Thật vậy sao?”
Sự việc đã qua nhiều năm, Bạc Hà chẳng có cách nào chứng minh được cho mình, đối diện với ánh mắt hồ nghi của anh, không tránh khỏi có chút giận dỗi: “Tin hay không tuỳ anh.”
Cô giận dỗi, Tịch Duệ Nam còn giận dỗi hơn cô, anh tức lên liền muốn tranh thế thượng phong giống như một đứa trẻ con. “Được, cứ coi như chuyện của Quách Ích là hiểu nhầm, nhưng em lại vạch trần chuyện giả bệnh của anh trước mặt bố mẹ anh, không phải là hiểu nhầm chứ?”
Bạc Hà ngơ ngác, một chút giận dỗi trong lòng nhanh chóng tăng lên. Vì tức giận, lời nói càng không suy nghĩ, nồng nặc mùi thuốc súng. “Tịch Duệ Nam, anh có ý gì? Định lật lại nợ cũ sao? Nếu như muốn lật lại chuyện cũ thì cả hai cùng lật lại luôn. Vì sao em lại bóc mẽ chuyện giả bệnh của anh ở trước mặt bố mẹ anh chứ? Tại sao anh không nghĩ xem trước đó bản thân anh đã làm những việc gì? Đều là tác phòng của tiểu lưu manh.”
Ánh mắt Tịch Duệ Nam đanh lại. “Anh biết, lúc đó trong mắt em, anh chính là một tên lưu manh!”
Bạc Hà càng lúc càng giận, chẳng buồn suy nghĩ. “Tịch Duệ Nam, rốt cuộc anh muốn như thế nào? Là anh nói muốn bắt đầu lại từ đầu, bây giờ lại cố tính toán nợ cũ. Nếu như thế, chúng ta còn cần phải tiếp tục nữa không? Chẳng bằng nhân lúc này sớm chấm dứt cho xong?”
Sau khi buột miệng nói ra lời đó, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như không có người tồn tại. Hai người đối đầu gay gắt bỗng như hoá đá.
Bạc Hà mới nói ra khỏi miệng, trong lòng lập tức hối hận. Chẳng dễ dàng gì mới bắt đầu lại với Tịch Duệ Nam, lẽ nào phải kéo đổ tất cả như thế sao? Huống hồ cô cũng đã cùng anh… Nếu anh coi là thật, giận dỗi bỏ đi thì cô phải làm thế nào?”
May mà Tịch Duệ Nam không ngờ cô sẽ nhắc đến chuyện chia tay, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ hồi lâu không lên tiếng, chỉ nhìn cô với vẻ khó tin. Mà cô mới nói lời tức giận, lúc này nhất thời chẳng thu hồi về được, đành mặt lạnh chẳng nói năng gì, bầu không khí trong phòng chợt đông cứng.
Cuối cùng, Tịch Duệ Nam buông ra một tiếng thờ dài, nhún nhường cầu hoà: “Anh xin lỗi, Bạc Hà, thấy Quý Phong đưa em về nhà, trong lòng anh liền suy nghĩ linh tinh, anh cũng không biết bản thân mình làm sao nữa. Thực ra anh không muốn nhắc đến quá khứ, anh cũng rất muốn quên đi, nhưng lúc tức giận lại không khống chế được bản thân mình, em… tha thứ cho anh nhé?”
Hai người giận dỗi cãi vã, chỉ cần có một bên chịu nhún nhường thì rất nhanh có thể thiên hạ thái bình. Việc Tịch Duệ Nam xuống nước cầu hoà khiến Bạc Hà đột nhiên cảm thấy có lỗi, sao bỗng dưng lại nhắc đến hai chữ anh ấy không muốn nghe nhất đó chứ?
“Thôi bỏ đi, em cũng không tốt, không nên đối đầu gây hấn với anh. Chuyện trước đây, sau này chúng ta đều đừng nhắc đến nữa.”
Trận tranh chấp vốn dĩ sắp qua rồi, nhưng Tịch Duệ Nam lại tiện miệng hỏi một câu: “Đúng rồi, vì sao gặp Tịch Văn Khiêm xong em lại đến Quý gia trước mà không về nhà?”
“Bởi vì…” Bạc Hà ngập ngừng một chút rồi vẫn nói sự thực. “Bởi vì bố anh trả cho em món tiền phí phẫu thuật, nông trường của Quý gia muốn mở rộng quy mô đang cần dùng tiền, cho nên sau khi cân nhắc, em đã nhận món tiền đó mang đến trả cho mẹ em, món tiền này lúc đầu là em vay của mẹ.”
“Ông ấy trả cho em tiền phí phẫu thuật?” Sắc mặt của Tịch Duệ Nam lại biến đổi. “Em nói cho ông ấy biết anh mượn tiền của em để làm phẫu thuật sao? Anh đã nói anh sẽ nghĩ cách trả lại cho em, vì sao em phải tìm ông ấy?”
“Tịch Duệ Nam, anh có thể đừng giống như con nhím động một tí là xù lông lên được không? Chuyện anh phải làm phẫu thuật không phải là em nói cho bố anh, em cũng không đi tìm ông ấy đòi tiền. Anh có biết ông ấy vì sao tìm được em không? Bởi vì ông ấy đăng tin tìm người trên báo, treo thưởng một khoản tiền lớn để tìm kiếm chỗ ở và tin tức có liên quan đến anh, người hộ lý từng chăm sóc anh ở bệnh viện sau khi đọc tin này trên báo liền liên hệ với ông ấy. Chính vì thế, ông ấy mới biết được chuyện anh bị thương, cũng biết là em trả tiền phẫu thuật cho anh. Ông ấy chủ động trả tiền cho em, mà Quý gia đang cần tiền, vì sao em lại không nhận? Đợi anh trả phải đợi đến khi nào?”
Sau khi nói một lèo những lời này, Bạc Hà đột nhiên cảm thấy câu cuối cùng không hay lắm. Tuy điều cô nói là sự thật, với tình trạng kinh tế của Tịch Duệ Nam hiện nay, muốn trả hết món nợ năm vạn tệ không phải là vấn đề một sớm một chiều có thể giải quyết được. Nếu như có thể tìm được một công việc với mức lương năm nghìn tệ mỗi tháng cũng phải nhịn ăn nhịn uống trong th