XtGem Forum catalog
Chàng trai năm ấy

Chàng trai năm ấy

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326085

Bình chọn: 8.5.00/10/608 lượt.

y gặp nhau ở trường nhé.”

Lúc gặp An Nhiên trước cửa dãy lớp học, Bạc Hà bỗng cảm thấy chột dạ, bởi vì cô còn nhớ An Nhiên đã nói với cô rằng muốn được hôn Tịch Duệ Nam, đó là điều cô ấy hy vọng nhất, nếu như cô ấy biết được cô với Tịch Duệ Nam đã hôn nhau trong đêm tuyết rơi đó, không biết cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào?

Nhớ lại đêm tuyết rơi hôm trước, Bạc Hà lại đỏ hết cả mặt. An Nhiên còn nói cái gì mà hôn môi con trai phải dày một chút lúc hôn mới cảm thấy thích, nhưng khi bờ môi mỏng cu Tịch Duệ Nam chạm lên môi cô, rất mềm mại, rất ấm áp, giữa môi với răng là hương bạc hà nhàn nhạt đặc trưng của cậu, cô bỗng cảm thấy toàn thân tê dại như chạm phải điện, tê rần đến tận đầu ngón tay.

Cảm giác về nụ hôn đầu thật quá đẹp đẽ, đến mức Bạc Hà không ngờ tới, run rẩy thẹn thùng, ngọt ngào vui sướng.. Quá nhiều, quá nhiều cảm nhận đẹp đẽ, giống như một viên kẹo lớn được cất giấu nơi đáy lòng cô, có thể cung cấp cho cô vị ngọt vô tận.

An Nhiên chạy đến khoác tay Bạc Hà, vừa đi vừa chửi mắng thời tiết quỷ quái này. Cô ấy kể lể rằng phải giẫm lên tuyết trên suốt quãng đường từ nhà đến trường, hai chân lạnh đến mức sắp đông cứng lại rồi, đầu ngón tay cũng cóng đến tê dại. Cô ấy thực sự không chịu đựng nổi thời tiết lạnh lẽo này nữa, sáng sớm đã phải bò ra khỏi giường, đội giá rét để đi học, cô ấy còn càu nhàu mong sớm đến kỳ nghỉ đông…

“Nhưng nếu nghỉ đông, lại không thể ngày ngày nhìn thấy thần tượng Tịch Duệ Nam của mình nữa. Thật là bất hạnh!”

Khi An Nhiên nhắc đến Tịch Duệ Nam, khóe môi Bạc Hà lén lút cong lên tủm tỉm cười.

Vừa vào phòng học, cô đã thấy Tịch Duệ Nam đang ngồi ở chỗ của cậu. Bốn mắt giao nhau, cậu chớp mắt với cô một cái, cặp mắt dưới hàng lông mày dài sáng lấp lánh. An Nhiên vừa trông thấy liền ngó nghiêng nhìn quanh, miệng lẩm bẩm: “Tịch Duệ Nam nhìn ai thế nhỉ? Mắt sáng cả lên.”

Bạc Hà biết dù thế nào cô ấy cũng không thể đoán ra là mình, ở trên lớp cô gần như hơi hoang mang, không dám trao đổi ánh mắt với cậu nữa, vội vàng cúi đầu đi đến bàn của mình. Lúc nhét túi xách vào ngăn bàn, cô cảm thấy bên trong có thứ gì đó, cầm ra nhìn, là một chiếc túi chườm nóng nhỏ nhắn, loại chuyên để ủ ấm tay. Tịch Duệ Nam ở phía sau cô, nói nhỏ đến mức chỉ một mình cô có thể nghe thấy: “Tay lạnh lắm rồi phải không, mau ủ một lát đi!”

Hai tay cầm lấy chiếc túi chườm ấm áp, Bạc Hà cảm thấy hơi nóng lan đến tận đáy lòng mình.

Tiết học cuối cùng sáng hôm nay là tiết Thể dục, dưới nắng mới trong ngày tuyết, giáo viên thể dục đưa học sinh đến sân vận động. “Chơi ném tuyết cũng được, đắp người tuyết cũng được, tùy các em thích chơi thế nào thì chơi.”

Các nam sinh đương nhiên là chơi ném tuyết, phân thành hai nhóm chơi vô cùng vui vẻ. Nữ sinh thì sợ lạnh, không có hứng thú nghịch tuyết, chẳng mấy chốc từng người một chuồn dần đi, An Nhiên là lính đào ngũ đầu tiên, cô ấy chuồn thẳng về nhà cho ấm.

Bạc Hà tuy cũng sợ lạnh nhưng nhìn thấy bóng dáng màu xanh của Tịch Duệ Nam đang chạy chơi trong sân tuyết, cô lại không nỡ quay về phòng học. Liền cùng với mấy nữ sinh không sợ lạnh chơi đắp người tuyết, khi người tuyết của bọn họ vừa được đắp xong hình dáng cơ bản, một nam sinh chơi ném tuyết bên kia ném lệch một quả cầu tuyết, đập trúng vào người tuyết làm nửa đầu của nó lở ra rơi xuống. Các nữ sinh bực tức kêu lên ầm ĩ, để “báo thù tuyết hận”, họ ào ào nặn cầu tuyết ném nam sinh kia. Bạc Hà nhắm mục tiêu tốt nhất, ném một quả cầu tuyết trúng đầu nam sinh kia. Không chống cự được đông người thế mạnh, cậu ta lập tức cầu cứu viện binh đến giúp.

Các nữ sinh đương nhiên nhanh chóng yếu thế. Các nam sinh càng ném càng hăng, chơi đến cuối cùng còn trở thành trò đùa dai. Có người xách cả một xô tuyết đầy ắp rồi bất ngờ lao tới đổ xuống đầu nữ sinh như tắm vòi sen. Có một nữ sinh bị tắm tuyết như thế liền biến thành một người tuyết di động. Bọn họ còn chuyên nhắm chuẩn vào cổ của các nữ sinh để ném, như thế khi quả cầu tuyết vỡ ra, vụ tuyết lạnh sẽ thuận theo cổ áo rơi vào trong, có thể làm người lạnh run lên. Mấy nữ sinh bị tấn công đến mức phải bỏ chạy tán loạn.

Bạc Hà chạy trốn vào dãy lớp học, một mạch leo lên góc rẽ hành lang lên tầng hai rồi mới dừng lại phủi tuyết dính đầy trên áo khoác của mình. Mới vỗ được hai cái đã nghe thấy có tiếng bước chân đang đến gần, lẽ nào là “truy binh” đến rồi? Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tịch Duệ Nam, hóa ra cậu lén lút bám theo cô.

Tịch Duệ Nam đã sớm trông thấy nhóm nữ sinh trong đó có Bạc Hà chơi ném tuyết với các nam sinh kia, cậu cũng muốn đến tham gia nhưng đến rồi chắc chắn phải gia nhập phe con trai, mà cậu lại chẳng muốn dùng bóng tuyết để ném vào cô gái cậu thích. Nên cậu chỉ có thể âm thầm để ý trận chiến này, khi thấy Bạc Hà chạy trốn vào dãy lớp học, cậu lập tức đuổi theo.

“Cậu chơi ném tuyết với con trai làm gì chứ! Nhìn xem, tuyết dính khắp cả người rồi.”

Vừa nói, Tịch Duệ Nam vừa đưa tay ra giúp cô gạt tuyết trên tóc. Tay luồn trong mái tóc mềm mại của cô, có cảm giác như chạm vào tơ lụa, còn mùi dầu gội thơm tho thoang thoảng nữa. Cậu không kìm nén được