
Chàng trai năm ấy
Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 326011
Bình chọn: 9.5.00/10/601 lượt.
ậm trễ, Tịch Duệ Nam ra khỏi nhà từ rất sớm, trên cả quãng đường đều đạp rất nhanh, kết quả cậu đến trước cửa cung văn hóa sớm nửa giờ đồng hồ đợi mãi mới thấy Bạc Hà đi ra.
Thấy cô định ngồi lên xe của bạn học để về, cậu nôn nóng muốn cất tiếng gọi nhưng vi cô giáo viên và bạn học khác ở đó, nên cậu lại ngại không dám gọi to. Dù tiếng gọi chưa bật ra khỏi miệng nhưng dường như cô có linh cảm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Tuyết bay đầy trời giống như vô số tinh linh đang nhảy múa, giữa màn tuyết trắng đôi mắt cô càng đen láy, sáng ngời hơn nữa, cách qua màn tuyết lất phất bay, chăm chú nhìn cậu. Cô đã thấy cậu rồi, cô không lên chiếc xe đó nữa, nỗi vui mừng trong lòng cậu mà không ngôn từ nào diễn tả được.
Sau khi đạp xe băng qua đường dừng lại trước mặt cô, cậu nhìn thấy cô mỉm cười. Mặt cô đỏ lên, trên gò má trắng nõn là hai đốm ửng hồng vô cùng bắt mắt. Hàng lông mi dài rất dày cụp xuống, thẹn thùng che đi cặp mắt đen láy. Khóe môi cô lại khẽ cong, giống như mặt trăng lưỡi liềm đầu tháng. Kỳ lại là, chẳng hiểu sao, cậu bỗng có cảm giác lâng lâng, say say.
Bạc Hà ngồi lên sau xe, hai tay nhét vào túi áo khoác của Tịch Duệ Nam, ôm lấy cậu. Là cậu bảo cô phải ôm như thế, nó là có như vậy tay cô mới không bị lạnh.
Tay đút trong túi áo của cậu đúng là không lạnh chút nào, bên trong áo khoác, cậu vẫn mặt một chiếc áo sơ mi xanh, cách qua một tầng áo mỏng, nhiệt độ cơ thể ấm áp của cậu truyền đến, ủ ấm đôi tay lạnh băng của cô. Lúc đi qua một chỗ rẽ, thân xe hơi lắc lư, theo bản năng cô ôm chặt lấy cậu. Mười ngón tay dùng lực, cô rõ ràng cảm nhận được phần eo rắn chắc của cậu, mặt lại đỏ bừng, tim đập nhanh hơn, vội vã buông lỏng ra, không dám ôm quá chặt.
“Buổi trưa cậu không về nhà ăn cơm có được không? Mình mời cậu ra ngoài ăn lẩu?”
Tịch Duệ Nam muốn đưa Bạc Hà đi ăn cơm nhưng cô nằng nặc đòi về nhà. “Tối qua bố mình lái xe thâu đêm, ban ngày ở nhà, mình phải về nấu cơm cho bố ăn.”
“Chúng ta có thể ăn cơm ở ngoài, sau đó mua một phần mang về cho ông mà.”
Bạc Hà chần chừ một lát, rồi vẫn lắc đầu. “Tối qua bố mình đã bảo mình trưa hôm nay làm món thịt kho tàu cho ông ăn.”
Tịch Duệ Nam rất thất vọng, sau khi đạp xe đưa Bạc Hà về dưới lần nhà cô, cậu vẫn ôm một tia hi vọng cuối cùng, hỏi: “Buổi trưa không được, vậy buổi tối chúng mình cùng đi ăn lẩu nhé?”
Bạc Hà không từ chối nữa, nhỏ giọng đồng ý: “Ừ, được.”
Hai mắt Tịch Duệ Nam sáng lên. “Vậy sẩm tối mình đến đón cậu, mấy giờ thì được?”
Bạc Hà nghiêm túc suy nghĩ, trước bảy giờ bố cô vẫn ở nhà, nếu để ông nhìn thấy thì không tốt, liền nói: “Sau bảy giờ cậu hẵng đến nhé.”
Tuyết rơi lất phất cả ngày, giống như vô số cánh hoa trắng tinh khiết bay lượn. Đến sẩm tối, đường đi đã bị phủ một lớp tuyết dày đến ba tấc. Tịch Duệ Nam không đi xe đạp nữa, cậu gọi taxi đến dưới lầu nhà Bạc Hà, đợi cô xuống, rồi cả hai cùng nhau đến một nhà hàng lẩu nổi tiếng.
Tháng Mười hai đang là mùa đông, việc kinh doanh của nhà hàng đang vào lúc đông khách nhất. Bọn họ đến hơi muộn, nên trong nhà hàng đã chật ních người, không còn chỗ ngồi. Tịch Duệ Nam nhìn mãi cũng không tìm được một chỗ trống nào, Bạc Hà bèn nói: “Thôi, đừng ăn nữa, thực ra vừa rồi ở nhà mình đã ăn cơm tối với bố rồi, bây giờ ăn thêm nữa cũng chẳng được bao nhiêu đâu. Thật đó!”
Thực ra Tịch Duệ Nam cũng đã ăn lót dạ một bát cơm ở nhà rồi, vì mẹ cậu nhất định bắt cậu phải ăn cái gì đó rồi mới cho ra ngoài, nói là thời tiết quá lạnh, bụng rỗng chạy ngoài đường rất dễ bị nhiễm hàn khí. Không ngờ Bạc Hà cũng đã ăn cơm tối với bố cô rồi, nếu bây giờ tiềm một quán lẩu khác, hai người cũng chẳng ăn được bao nhiêu nữa. Nghĩ một chút, cậu quyết định đến cửa hàng KFC ở ngay bên kia đường ngồi uống nước là được. Bạc Hà vui vẻ tán thành đề nghị của cậu.
Dù thời tiết bên ngoài lạnh thế nào, trong cửa hàng KFC luôn ấm áp như mùa xuân, hơi ấm của điều hoàn tỏa ra xung quang, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều mặc áo cộc tay. Tịch Duệ Nam vừa vào trong tiệm liền cởi ngay áo khoác ngoài, vô cùng tự nhiên nhét vào tay Bạc Hà. “Cầm giúp mình”. Sau đó cậu chạy đi xếp hàng mua đồ, chiếc áo sơ mi màu xanh da trời tinh khiết trở nên xanh thẫm như nước biển dưới ánh đèn.
Bạc Hà ôm áo khoác của cậu tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, tay vẫn ôm thật chặt chiếc áo vào lòng. Trên áo khoác có sự ấm áp của cơ thể cậu, vào mùa đông lạnh giá năm nay, nhiệt độ cơ thể của chàng thiếu niên anh tuấn đã trở thành hơn ấm quen thuộc nhất đối với cô.
Tịch Duệ Nam nhanh chóng bưng một khay đồ ăn đi đến, trước khi mua cậu không hỏi cô thích ăn gì mà tự đưa ra quyết định. Cậu đặt xuống mặt cô một cốc sữa nóng và một phần cánh gà nướng, còn của cậu là một cốc coca lạnh và khoai tây chiên.
“Cậu sợ lạnh, hãy uống sữa nóng đi.”
Bạc Hà cảm thấy khó tin nhìn cốc coca lạnh của cậu. “Ngày tuyết rơi thế này, cậu vẫn uống đá à?”
Tịch Duệ Nam nằm bò lên bàn, nhìn Bạc Hà cười tủm tỉm, nói: “Mình không sợ lạnh, lần nào đến chỗ này cũng uống coca đá.”
Thời tiết lạnh thế này mà chiếc áo sơ mi của cậu vẫn chỉ bắt đầu đóng từ khuy áo thứ ba tr