Teya Salat
Chỉ cần có tiền, ta yêu – Phần 2

Chỉ cần có tiền, ta yêu – Phần 2

Tác giả: Hiên Viên Việt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326875

Bình chọn: 8.00/10/687 lượt.

ương Cửu cái hiểu cái không, hắn cũng biết tôi chỉ là muốn giảm bớt oán hận, như thế là đủ.“Đông Phương Cửu ta chỉ có thể giúp ngươi thu hồi những đất đai bị mất.” Thản nhiên mà thở dài, tôi lúc này mới nghiêng đầu nhìn hắn.Hắn cười cười, gật gật đầu, nói: “Tốt lắm.” “Ta……” Nhìn thấy ánh mắt hắn cười dịu dàng, tôi rốt cuộc cái gì cũng không nói nên lời.Tôi càng hiểu được nhiều năm làm mẹ kế của tôi đều là làm không công, cái gì mà nhân vật thánh mẫu thôi bỏ đi, tôi là hình mẫu điển hình của trước làm người xấu không được sau lại làm người tốt cũng không xong! NND lợi dụng người cũng không dám lợi dụng quá đáng, chỉ dám lấy đức thu phục người, chỉ biết suy bụng ta ra bụng người! Nhẫn tâm tính kế người khác lại còn biết giữ lại một chút lương tâm, là con chồn nhung đen (*) ăn trộm gà không được mà trong lòng còn cực kỳ khó chịu!“Lăng nhi, nàng xem, bầu trời mênh mông bát ngát, đẹp không?”Hắn hỏi.Tôi trừng mắt nhìn lại nhìn bầu trời đêm xa xa, gật đầu.“Giang sơn ngàn dặm, cũng rất đẹp đi.”Hắn nói.Tôi ngửa đầu, không cóphản ứng gì.“Trời rốt cuộc là xa bao nhiêu, giang sơn tới cùng mấy vạn dặm?” Hắn hỏi.Tôi nhìn hắn, “Ta…”Hắn cười cười: “Có lúc ta thường tự hỏi mình như vậy đó?” Hắn xoay người chậm rãi rời đi.…….Sáng sớm hôm sau.Chỉ có đội ngũ hơn một trăm hai mươi người với dáng vẻ ưu buồn đến đại doanh Lương quân.Đại doanh Lương quân, lều chủ tướng. “Lăng Vô Ưu bái kiến chủ nhân.”Mặt nạ đồng thau dữ tợn, trường sam màu đen bó sát, người quỳ trên mặt đất ốm yếu nhỏ bé, nhưng hai tay ôm quyền đối với chủ nhân mà hành lễ.Không nghĩ tới là Bính dẫn người sang đây, trong lòng tôi hơi có chút bất ngờ.“Đứng lên rồi nói.”Miệng tôi nhấp trà nóng, đem tách trà đặt lên bàn, tầm mắt rơi xuống trên người hắn:“Vô Ưu, đem mặt nạ tháo xuống đi, ta thấy sợ.”“Dạ, chủ nhân.”Lăng Vô Ưu nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên tháo mặt nạ xuống, đôi mắt to màu nâu không hề chớp mắt một cái. Thắt lưng đơn bạc của hắn thật thẳng, nghiễm nhiên là một bộ dạng quân nhân.“Đến đây tổng cộng có bao nhiêu người?” “Bẩm báo chủ nhân, tử sĩ Diêm điện có một trăm hai mươi bảy người.”Tôi hơi chau mày, Vô Ưu tức khắc nhận thấy được tôi không vui, nhắc lại lần nữa: “Bẩm báo chủ nhân, tử sĩ Diêm điện có một trăm hai mươi bảy người.”Tôi nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.“Vô Ưu, bọnThiên Thiên……” Trầm mặc một lát, tôi nhịn không được mở miệng hỏi.“Bẩm báo chủ nhân, bệ hạ, Vĩnh An vương, Tô đại nhân, Lăng đại nhân đều khỏe.”Tôi cố bĩu môi, không biết nên nói như thế nào. Vô Ưu, Tô đại nhân, Lăng đại nhân của cậu nhìn chung đều rất tốt, Nhưng là Tô đại nhân nào đây? Nhà của tôi còn có ba người! Còn Lăng đại nhân, không thì Tiểu Đinh Tử Mạc Thất đâu, hình như là còn rất nhiều đại nhân vật khác nha. Ai……Vô Ưu chớp chớp đôi mắt to màu nâu, trong mắt có vài phần bất an, hiển nhiên là hắn cảm giác được tôi đối với câu trả lời của hắn không phải rất…rất hài lòng.“Vô Ưu, ngươi có phải là……có phải là…..”Quá khách khí?!Ngày đó tôi ban thưởng c h o cậu họ ‘Lăng’ chính là cho cậu làm một phần tử trong gia đình của tôi, nhưng hôm nay cậunhìn tôi sao lại giống như binh sĩ nhìn thấy thủ trưởng….khách khí như vậy! “Vô Ưu, ngươi gọi ta cái gì?”“Chủ nhân!”Hắn nhìn nhìn tôi, lại nói:“Công chúa!” Thấy tôi vẫn như cũ không vừa lòng, nhíu mày nói:“Chủ tử?…” Thanh âm phát ra càng lúc càng không kiên quyết.“……Quên đi.Không có việc gì, trước tiên ngươi mang người lui xuống nghỉ ngơi đi, buổi tối ta sẽ cùng ngươi nói tỉ mỉ nhiệm vụ.”Bỏ đi, bỏ đi, bây giờ cũng không phải lúc chơi trò gia đình trên dưới một nhà.……Đêm khuya, mọi âm thanh đều tĩnh lặng. Lều chủ, đèn đuốc sáng trưng.Một người đầu đội mặt nạ đồng thau, thân mặc hắc y, thân hình cao ngất, ngẩng đầu bước đi thong thả vào bên trong.“Biểu ca, huynh để ta chờ lâu nha.”Tôi nhìn về phía người đi tới, cười cười, chỉ chỉ bàn cờ nói:“Đến đây, làm một ván đi.”Đổi lấy thiện ý của tôi là một tiếng hừ lạnh, Tô Tử Chiêm tháo mặt nạ xuống, đi nhanh tới chỗ tôi, một chưởng đánh lên trên bàn cờ, phẫn nộ quát: “Kế của muội đây không phải điệu hổ ly sơn, rõ ràng là lấy chính mình làm mồi câu dụ địch thâm nhập!” CHƯƠNG 178: DỤ ĐỊCH XÂM NHẬP, LẤY MÌNH LÀ MỒI NHỬ“Muội làm thế nào mà biết ta đến đây?” Bỗng dưng nhãn tình Tô Tử Chiêm sáng lên, hỏi tôi: “Vậy ý của muội chính là, cái mưu kế ngốc nghếch này của muội chỉ nhằm lừa gạt ta xuất hiện?”“Ai, haha, cũng có thể nói như vậy.” Tôi cười cợt nhả không chút đứng đắn.Con ngươi xanh thẫm trừng tôi, gạt bỏ đôi tay xấu xa của tôi, hắn nghiêm nghị hỏi: “Đừng có giở trò này với ta! Nói cho muội biết, ta tuyệt đối không đồng ý với kế hoạch này của muội!”“Biểu ca~~~~”Không thèm đếm xỉa. “Biểu ca~~~~”Đổi lại một cái nhìn xem thường.“Biểu ca, huynh tự tiện mang nữ tử đến quân doanh chính là vi phạm nguyên tắc, bắt được là phải xử theo quân pháp đó nha~!”“Muội!Làm thế nào muội biết được!” Tô Tử Chiêm giật mình nhìn tôi, miệng một lúc lâu không thể khép lại.“Hắc hắc, nghĩ là biết Diêm điện làm gì có nhân vật nào dáng người yểu điệu như tiên giáng trần như vậy, ta vừa nhìn là biết biểu ca làm, lại xem kỹ thì đâu có