
do hắn cứu, nếu Ma Y tâm huyết dâng trào muốn trị chết tôi, thì có biện pháp gì? Tôi cảm thấy mình tuyệt đối không phải người đầu tiên thảm thương như vậy. Huống hồbây giờ tôi còn có thể thở, còn có tâm tư muốn mắng hắn, vậy còn có lý do gì màmắng nữa đây? Chính mình không phải còn sống sao, cho dù không phải là sống rất tốt.Ngay lúc tôiđang đấu tranh tư tưởng, không ngờcái tên Yến Tứ Phương kia lập tức đến trước mắt tôi, hắn nhấp nháy đôi mắt câu dẫn người khác chuyển động cao thấp trái phải trên mặt ta, bỗng nhiên hắn nắm cổ tay của tôi lên, nói: “Mạch tượng tuy yếu nhưng bình thản, hẳn là không có việc gì nha, tại sao không mắng ta ngược lại tự mình ngây ngốc?”Tôi kinh ngạc há nửa miệng, hơn nửa ngày mới chậm chạp trở về, dở khóc dở cười hấp tấp nói: “Ta nào muốn mắng ngươi, ngươi đừng oan uổng người tốt nha!” Ngất mất thôi, người này ngay cả cuộc đấu tranh vừa rồi trong lòng tôi cũng đoán được? Hắn không chỉ biết y thuật thôiđâu, hẳn là còn biết chút đọc tâm thuật (*) của bàng môn tả đạo nữa đi?(*) Đọc được lòng người.“Ta cũng không biết nhiếp hồn thuật (*) nha, là quai hàm khí phách của cô vội vàng nói cho ta biết cô vừa mới tức giận, thật tức giận…”(*) Thuật điều khiển, khống chế người khác.Âu Dương Yến cười ung dung, cười đến ôn hòa, cười đến vô hại, chỉ là làm cho người ta ngứa răng!“Ngày mai, không, hôm nay muộn một chút chúng ta có thể quay về Ngôn quốc.”“Hử? Thật vậyà? Tốt quá!” Cuối cùng có thể r ờ i khỏi cáihoàng cung quỷ quái này. Tôi lại quên mất nơi sắp đi cũng là một tòa hoàng cung. “Lễ mừng thọ của thái hậu ma ma xong rồi sao?” Tôi không biết tôiđã hôn mê bao lâu, có lẽ là một hai ngày, hoặc là… Tôi cũng không dám nghĩ nhiều. Nếu ai nói với tôi, tôiđã hôn mê một tháng, tôi sợ tôi sẽ lại ngất xỉu nữa.“Thọ yến của lão thái hậu hoàng hôn ngày mai mới có thể bắt đầu, khi đó sợ là chúng ta đã ởtrên thuyền quay về Ngôn quốc rồi.”“…À.” Xem ra tôi căn bản là ngất xỉu không bao lâu, còn may, đây không phải là có thể gián tiếp nói rõ tôi… không nghiệm trọng đi. “Vì sao không đợi qua thọ yến của thái hậu ma ma rồi đi? Ngươi là vua củaNgôn quốc mà lạikhông tham gia thọ yến có phải không thích hợp lắm không?”Âu Dương Yến như cười như không nhìn tôi, hắn hơi giương khóe môi, nhưng tôi lại cảm thấy được có khí lạnh trên người hắn tuôn ra.“Cô muốn chờ Đông Phương Cửu à.” Tâm đột nhiên chìm xuống.“Cô chờ hắn đến, muốn nói với hắn cái gì?” “Hắn không phải quên cô rồi sao?”“Nhưng làm sao cho tốt đây, ta không muốn cho cô chờ hắn đến.”“Được rồi Yến Tứ Phương, ngươi câm miệngđi!”Tôi thở từng ngụm gấp gáp.Tôi muốn nói tôi không phải muốn chờ hắn, nhưng lại không mở miệng được.Thật ra, tôi vì sao lại phải phủ nhận chứ. Đáy lòng không phải vẫn l uô n có âm thanh vẫygọi : Tên ngốc, anh chỉ huy quân lên phía bắc cứu em đi, mặc kệ miệng lưỡi thế gian, mặc kệ dân sinh xã tắc, mặc kệ là ai khóc ai cười ai chết ai sống! Chỉ cần anh bằng lòng, em liền học Chung Nam sơn tự mình đào lấy cái hoạt tử nhân mộ (*), nơi đó chỉ có anhvà em!(*) Ở trong bài thơ trong truyện Ỷ Thiên ĐồLong Ký:“Mộ người sống mà như đã chết, Núi Chung Nam qui ẩn từ lâu. Thần điêu hiệp lữ danh đầu,Hồng trần xa lánh biết đâu mà tìm.” (Chung Nam sơn hậu,Hoạt tử nhân mộ. Thần điêu hiệp lữ, Tuyệt tích giang hồ)Nhưng vì sao tôi cùng hắn lại cứ luôn bỏ lỡ, bỏ lỡ, bỏ lỡ…Có phải vì bỏ lỡ đã thành thói quen hay không, nên cái gì cũng đều không có?“Yến Tứ Phương ngươi nhất định phải cứu sống ta…” Tôi không bao giờ quan tâm đến bất cứ kẻ nào bất cứ chuyện gì nữa, tôi không muốn lại bỏ lỡ một chút gì liên quan tới tên ngốc kia. Tôi muốn hắn nhớ tới tôi, nhớ tới tôi trước kia, nhớ tới tôi hiện tại, muốn đôi mắt phượng kia của hắn chỉ nhìn tôi, tôi muốn bắt chước bộ dáng ghê tởm của hắn nói với hắn: Tiểu ngu ngốc của gia…Đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xẹt qua khóe mắt tôi, “Sao lại khóc?”***Màn đêm buông xuống, bầu trời yên tĩnh đầy sao lóng lánh.Yên lặng, thật yên lặng.Một con ngựa lớn màu rám nắng giống như phá thành xông vào Cẩm Hâm, chỗ vó ngựa giẫm qua nổi lên gió bụi cuồn cuộn, người trên ngựa thậm chí ngay cả chân mày cũng dính cát bụi.Không có hào quang bao phủ, không có cẩm y hoa phục, không có khí thế cuồn cuộn. Chỉ là một người nóng lòng chạy đi, nóng lòng bôn tẩu.Cho dù như vậy, hắn cũng không cách nào biết được, ngay vừa rồi, chiếc xe ngựa hắn vừa gặp thoáng qua kia, là mục đích khiến hắn liều lĩnh mà đến.Hắn cứ như vậy bỏ lỡ.Gió bụi tràn ra nhiễu loạn tâm, cũng làm bẩn ánh trăng sáng. CHƯƠNG 197: ÔNG TRỜI PHỤ TA, TA PHỤ THẾ NHÂN!Tôi dồn hết sức từ nhuyễn tháp bên trong xe ngựa bò dậy, một tay đẩy mạnh tấm màn bằng vải bố bên hông xe ngựa, vươn đầu ra ngoài cửa sổ, nhưng cho dù là cả nửa thân người tôi đều lộ ra cửa sổ xe, thì trừ bỏ gió bụi cuồn cuộn cái gì tôi cũng không thấy được.“Cô làm sao vậy?” Âu Dương Yến đang nhắm mắt ngủ bị hành động của tôi kinh động đến, hai mắt mở to vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi.“Không có gì… chỉ là muốn nhìn một chút ngoài cửa sổ…” Tôi có thể nói cái gì? Chẳng lẽ nói mới vừa rồi, tôi có một loại cảm giác không hiểu được, ch