Polaroid
Chỉ cần có tiền, ta yêu – Phần 2

Chỉ cần có tiền, ta yêu – Phần 2

Tác giả: Hiên Viên Việt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327344

Bình chọn: 8.5.00/10/734 lượt.

y tay Tô Tử Chiêm ra, đối với sự chế nhạo của Tô Tử Chiêm mắt điếc tai ngơ, hai tay ôm đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống.Từng cảnh từng cảnh ngày xưa càng không ngừng xoay quanh trong đầu Đông Phương Cửu.Phải, hắn nhớ ra rồi, chuyện gì cũng nhớ lại hết rồi.Bộ dạng người kia từng chút từng chút mộtngập tràn trước mắt hắn, có cười có giận, có vui có buồn, có lừa có gạt, có thật có giả…Khi thì ấm áp, khi thì lạnh như băng, khi thì hữu tình, khi thì đạm mạc…Nàng trêu đùa tâm cơ, nàng thông minh cơ trí, nàng lo cho nước cho dân, nàng thông minh lanh lợi…Đó là tiểu Lăng nhi của hắn.Là vì nàng mới có thúy trúc tràn đầy trong viện kia!Là vì nàng mới có thể liều lĩnh chỉ huy quân độixuôi nam!Là vì nàng mới chịu đựng gió thổi đến đau thấu tâm can trên đỉnh Phượng Lạc sơn!Hắn từng đơn giản như vậy mà ưng thuận lời hứa cả đời chưa bao giờ nghĩ tới—Có được một lời của nàng, vĩnh viễn không phản bội.Chỉ vì khi đó người nọ, nói, yêu hắn.Đông Phương liền đứng lên, chậm rãi dang ra hai tay, lại chậm rãi thu lại, hắn xoay người liếc mắt một cái nhìn lại biển rộng mênh mông, nắm nhẹ hai tay.Tôi ghé vào lan can trên boong tàu, cúi đầu xem bọt sóng trắng xóa cuộn lên dưới thân tàu.Thật lâu sau, cảm giác choáng váng lại kéo tới, tôi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ra đường chân trời phía xa xa.Giờ phút này, tôi bỗng nhiên cảm nhận được, ở đầu kia của biển khơimênh mông vô hạn này, có người đang mở rộng đôi tay chờ tôi trở lại.Tim, từng chút từng chút một đau đớn. “Đứng ở đầu ngọn gió là muốn chết sao?”Tôi quay đầu lại, chua xót giật nhẹ khóe môi, tự cho cái tràn ra chính là nụ cười, “Ta nhất định phải sống.”Tôi sẽ không quên tên ngốc kia nói, hắn nói: “Lăng nhi, nàng muốn sống, ta cũng vậy, sống chết có nhau không hợp đôi ta.”Tôi không thể chết được, chết đi rồi thì thậtsự là cái gì cũng không còn.“Làm phiền diễm tuyệt tứ phương Ma Y đại nhân ra tay đỡ kẻ hèn này xuống.”Âu Dương Yến bĩu môi trừng tôi: “Kẻ hèn há có thể cho cô dùng sao?”Tôinở nụ cườiđưa tay về phía hắn. Kẻ hèn mọn này không chỉ mới dùngba bốn ngày thôi đâu, ha hả.Ngôn quốc, Vân kinh. Hoàng cung.Ngôn quốc là một quốc gia vô cùng thích hợp cho việc định cư lâu dài.Nhớ rõ lúc vừa rời khỏi Kim quốc, cỏ nhỏ trên mặt đất mới lặng lẽ đâm chồi, lúc đó còn có chút khí lạnh. Nhưng bâygiờ bước trên đất Ngôn quốc, phóng tầm mắt nhìn phíatrước lại là cây xanh hoa đỏ, tiếng chim oanh yến ríu rít rót đầy tai, nơi nơi xuân ý dạt dào.Tại quốc gia này, không chỉ có núi xanh, ngay cả rặng mây trên trời, khe suối trên mặt đất, hìnhnhư cũng là màu xanh.Thời gian lưu chuyển, chớp mắt đã là mùa hoa khói tháng ba thật rồi.Mưa xuân tinh tế kín đáo theo gió mềm nhẹ rơi trong đêm yên lặng, giống như sương mù vấn vít, vô thanh vô tức.Đi dạo loanh quanh, lại giương mắt, trước mắt là hoa ngọc lan lặng yên bay xuống theo mưa phùn.Trong lòng không hiểu sao xoắn lại một cái. Đây là nơi tôi gặp Vân tiên nhân lần đầu tiên,mà hiện giờ Vân tiên nhân hắn…“Kẻ hèn này người to đùn g như vậy, đừng cógiả bộ không thấy được nha.”Tìm kiếm thanh âm dường như giận dữ, tôi hơi nghiêng đầu, một thân ảnh màu hồng liền ánh vào trong mắt, một đôi con ngươi màu tím vĩnh viễn hơi hơi mang theo độ cong, như cười như không, ôn ôn hòa hòa, kì thật lại lạnh nhạt vô cùng.Mưa phùn rơi vào trên tóc hắn, đọng nhẹ trên mày hắn, tràn xuống trên mi, một người như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ không thểdời tầm mắt ra được.“Ách, thật có lỗi.” Tôi ngượng ngùng cười với hắn.Âu Dương Yến không hề động, vẫn đứng ở nơi đó như trước, cười hỏi tôi: “Hôm nay sao lại không đi gặp Vân tiên nhân của cô?”Nghe vậy, trong lòng tôi chợt lạnh, chợt quay mặt qua chỗ khác, không trả lời hắn.Đúng vậy, từ lúc tôi tới đây hầu như mỗi ngày đều nhìn thấyVân tiên nhân từ xa, đi đến một nơi người thường không thể chịu đựng được ‘vấn an’ hắn.Tôi vĩnh viễn nhớ rõ Vân tiên nhân từng đứng như vậy, đứng ở chỗ Yến Tứ Phương đang đứng bây giờ. Một cái ngoái đầu nhìn lại hời hợt, tươi đẹp hơn cả phù dung, nhã nhặn trầm tĩnh có thể so với u lan, toàn thân tản ra hương khí như có như không, hắn giống như tiên nhân, đem tất cả tục vật ngăn cách bên ngoài.Mà hiện tại thì sao?Cũng là đứng, nhưng mà là bị hai móng vuốt làm bằng sắt lạnh lẽo xuyên qua xương bả vai nâng lên, muốn ngã xuống cũng ngã không được.Muốn tôilàm thế nào quên một màn kia đây? Lần đầu tiên bước vào thủy lao, cả trái tim như bị đóng băng trong nháy mắt. Sương mù dày đặc, gió lạnh bi thảm, hơi lạnh bức người, nước lạnh như băng tràn qua đầu gối. Càng vào sâu bên trong, nước càng lạnh càng sâu…Trên quần áo rách mướp đều là vết máu, đều là máu!Nhớ rõ lúc ấy tôi không chút lưu tình đẩy ra cánh tay Yến Tứ Phương duỗi tới tôi.Nhớ rõ hắn nhíu mày hỏi: Cô làm sao vậy? Tôimới phát hiện, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, tôi thế mà lại khóc rồi. Giống như mưa xuân im hơi lặng tiếng.“Như thế nào, rất hận ta?”Không biết khi nào Yến Tứ Phương đã đứng trước mặt tôi.“Ta nào dám hận ngươi, người hận ngươi đều chết hết rồi, không phải sao?” Tôi nên vui mừng, ít nhất Vân tiên nhân còn sống, mà có một người tôi hoàn toàn không thể