Chỉ cần có tiền, ta yêu – Phần 2

Chỉ cần có tiền, ta yêu – Phần 2

Tác giả: Hiên Viên Việt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327374

Bình chọn: 9.5.00/10/737 lượt.

mị hoặc ở khóe mắt, nhưng lạnh lùng ở đuôi chân mày.Tôi mở miệng, nhưng cũng không nói được gì. Cũng đúng, tôi có thể nói cái gì, nói anh chịu cứu tôi thì anh chính là người tốt? Vớ vẩn quáđi.“Đúng rồi, hai tháng trước, từng một người rất kì lạ lên Cửu Trọng sơn xin dược. Cô biết nàng xin dược gì không? Nàng vậy mà lại hỏi có loại dược làm người ta quên đi tình yêu cũ mà chuyển qua yêu nàng ta hay không.”Là Sở Sở? “Có loại dược này sao?”Âu Dương Yến lắc đầu cười cười: “Tất nhiên là không có.”“À, ha hả….” Tôi thản nhiên cười cười.Nghĩ đến ngày ấy, mắt Âu Dương Yến hơi rũ xuống, khóe môi câu thành một đường cong không dễ nhận ra.Nhớ rõ người kia hỏi: Xin hỏi Ma Y đại nhân, có một loại dược, sau khi dùng qua sẽ khiến người ta quên đi người con gái mà hắn từng rất yêu không?Hắn cười đến khinh thường: Không có.Người nọ trầm mặc một lát, nói: Xin hỏi đại nhân, nơi này có ‘Triền mộng’ hay không?Hắn sửng sốt một lúc, chợt cười nói: ‘Triền mộng’ thì ngược lại kẻ hèn này lại có.Người nọ không chút do dự mở miệng: Xin Ma Y đại nhân ban cho tiểu nữ tử ‘Triền mộng’!Hắn cười đến sáng lạn: Được.Người ở trong ‘Triền mộng’, mỗi ngày đắm chìm trong mộng đẹp, một ngày so với một ngày càng đắm chìm trong giấc ngủ, càng ngày càng phân không rõ sự thật cùng cảnh mộng, một tháng sau liền không còn thanh tỉnh, không thể ăn, không thể uống, cuối cùng, chết ở trong mộng.‘Triền mộng’ rất đẹp, tốt đẹp đến nỗi không hềgiống độc dược. Chẳng qua, chỉ là dược khó giải mà thôi.Có một khoảnh khắc, Âu Dương Yến thực sự thưởng thức người con gáicó lẽ trong mắt người khác là thập phần ngoan độc này. Không chiếm được thì phá hủy. Tình nguyện đem tình cảm chân thành hủy diệt cũng không muốn buông tay, là chuyện cỡ nào… là chuyện cỡ nào làm cho người ta nhiệt huyết phun trào. Hắn không thể không nhìn cô gái này bằng một con mắt khác.Âu Dương Yến cảm thấy, trên đời này, có lẽ không ai có thể tin tưởng một người con gái có thể làm ra loại sự tình đến mức này.Thiện ác thị phi trong mắt người đời, luôn làm hắn cảm thấy thật buồn cười.Suy nghĩ trong đầu chợt nhoáng lên một cái, Âu Dương Yến giương mắt cười.Cảm giác được hai đạo ánh mắt quỷ dị đến nói không nên lời từ Âu Dương Yến, tôi thu lại ý cười, từ từ quay đầu đi.“Đợi đến lúc Đông Phương Cửu chết, ta còn có thể sống sao?”Âu Dương Yến bỗng nhiên nói những lời này quả thật làm tôi hoảng sợ.Tôi sửng sốt, cuống quýt quay về phía hắn: “Hắn, tên ngốc ấy chắc chắn sẽ không chết!” Cảm thấy được có chút không đúng, tôi bước nhanh đến trước mắt Âu Dương Yến, chống lại tầm mắt hắn, hỏi: “Ngươi sẽ không phải là muốn giết hắn chứ?”“Kẻ hèn này làm sao dám giết hắn chứ.” Âu Dương Yến nhìn tôi cười, cười đến nhợt nhạt, thản nhiên. Bất chợt phát hiện trong nụ cười đó dường như có chút ấm áp không chân thật. Nhưng bị hắn nhìn chằm chằm quá lâu khiến tôi có chút cảm giác lạnh, nụ cười kia khiến lưng tôi cảm thấy rét run.Âu Dương Yến lộ ra loại vẻ mặt thú vị, dường như an ủi tôi, nói: “Yên tâm, kẻ hèn này là người rất lười nói dối.”“Cái tên ngốc kia đem Thất Sắc thảo ăn sạch rồi, đợi đến lúc hắn chết, sợ là ta đã đầu thai chuyển thế….” Nghe Âu Dương Yến nói vậy, tôi yên lòng, lại thì thầm tự an ủi mình một phen.Kỳ thật Âu Dương Yến muốn nói, hắn rất ít khi có loại xúc động muốn giết người, đa số thời điểm, hắn đều là im lặng đứng ở một bên, cười xem vận mệnh trêu cợt người đời, cười xem những bi hoan ly hợp ở nhân gian.Hắn cảm thấy thú vị, càng bất hạnh càng bi thảm, hắn càng cảm thấy thú vị.Không ai đáng được hạnh phúc. Không ai có thể hạnh phúc.Mùa xuân tháng ba, cảnh xuân tươi đẹp, đào hồng liễu xanh, hoa cỏ rực rỡ, quyến rũ tiên lệ.Đã tháng ba mà Ngọc quốc vẫn không hề có tí sức sống nào.Gió mát thoảng qua, mang đến mùi máu tươi.Mưa phùn rơi từng giọt, không thể tẩy sạch mặt đất nhiễm máu tươi đỏ rực.Giữa tháng hai, một thành nhỏ phía nam Ngọc quốc bởi một trận ôn dịch mà dẫn đến bạo dộng, phạm vi rộng lớn lan tràn từ nam đến bắc, Ngọc đế muốn phái binh vây thành, lại chậm chạp không chịu phát binh. Nghe nói, lục quân Ngọc quốc không thể điều đi là bởi hổ phù bị thất lạc.Cuối tháng hai, Ngôn quốc phát binh Đông Nhạc, vô thanh vô tức lặng yên tiến vào thành. Ngọc quốc Ph i ê u Kịđại tướng quân Tô Tử Chiêm lĩnh binh cứu viện Đông binh. Gần ba ngày, viện quân chưa tới, Đông Nhạc quốc chủ, hàng.Ngày ba tháng ba, Ngôn quốc dấy binh Ngọc quốc. Ngọc quốc Vĩnh An vương chẳng biết đi đâu, Ngọc đế lệnh Phiêu Kịđại tướng quân làm chủ soái xuất binh nghênh địch.Ngày chín tháng ba, Lương quốc phái binh tiếp viện Ngọc quốc, ngày đi trăm dặm, đến Hoài Huy của Ngọc quốc, cửa thành không mở, Lương quân không thể vào thành. Ngày kế Ngọc đế ban ra bố cáo, không nhận tiếp viện của Lương quốc.Giữa tháng ba, đồn đãi nổi lên bốn phía, Lương hoàng muốn cưới Thương Mân tam công chúa Mộ Dung Uyển làm hậu.Ngày hai mươi bảy tháng ba, Thương Mân quốc chủ họ Mộ Dung bố cáo thiên hạ, từ nay về sau Thương Mân thoát ly Lương quốc, không phụ thuộc nước này nữa. Tin Lương hoàng lập hậu, tan thành mây khói.Tháng tư, quân độiNgọc quốc liên tiếp bị


Teya Salat