Snack's 1967
Chỉ cần có tiền, ta yêu – Phần 2

Chỉ cần có tiền, ta yêu – Phần 2

Tác giả: Hiên Viên Việt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327390

Bình chọn: 9.00/10/739 lượt.

cái nào, thì gia cũng sẽ không cho.”Mộ Dung Uyển sững sờ ở nơi đó, trước mắt một mảnh mê mang, chỉ có tiếng nói nhỏ của Phương Đông Cửu trong trẻo nhưng lạnh lùng lại dứt khoát rõ ràng như vậy.Phương Đông Cửu nhanh rời đi, Mộ Dung Uyển nhưng vẫn duy trì tư thế đó, đôi mắt đẹp bắn ra hai luồng ánh mắt vô cùng sắc bén, vô cùng tuyệt vọng.“Phương Đông Cửu, ngươi thực độc ác!” Rất độc ác… Nước mắt vô thanh vô tức rơi trên áo ngủ bằng gấm thượng hạng, một giọt hai giọt…. “Tại sao phải bức ta như thế…Là ngươi bức ta….”Phương Đông Cửu tự nhiên là không có nghe Mộ Dung Uyển bi thương khóc thảm.Hắn đối với thái độ vừa rồi của hắn đối Mộ Dung Uyển cực kỳ vừa lòng. Nếu không phải nhớ đến quan hệ giữa Mộ Dung Uyển cùng Lăng nhi, hắn có thể ngay cả một câu nói cũng lười lưu lại.Ngẫm lại liền cảm thấy mình rất có phong độ nha. Loại sự tình này phỏng chừng cũng chỉ có Hiên Viên Tiêu thừa nhận phụ trách đi, cho dù không thích, cho dù bị tính kế, hắn cũng sẽ không dễ dàng mang tiếng thay lòng đổi dạ trên lưng. Nếu phát sinh ở trên người Âu Dương Vân, sợ là Mộ Dung Uyển sáng sớm nay phải đi c h ầ u Diêm vương rồi. Cùng người nọ nói chuyện phụ trách? Buồn cười, Âu Dương Vân có thể tha thứ cho việc ngươi làm bẩn sự cao quý của hắn còn chưa biết chắc đâu. Nếu là, ở trên người Âu Dương Yến… Lắc đầu, Phương Đông Cửu thật đúng là không chắc vị Ma Y đại nhân ngày xưa sẽ xử lý như thế nào.Yêu tinh sao? Xem ra đúng vậy.Huyết tẩy hoàng thành, đủ tàn ngược. Giết cha tù huynh, đủ lãnh huyết.Phát binh chiếm Ngọc quốc, đủ dã tâm.Mang tiểu Lăng nhi của hắn đi… Điểm ấy hình như là không thể tha thứ được.Vì cứu tiểu Lăng nhi của hắn… Lý do này giống như cũng không thể chấp nhận.Gió nhẹ phất qua, Phương Đông Cửu ngửi được chút hương son mơ hồ. Đó là hương vị mang theo từ quần áo của hắn, là hương vị trong phòng Mộ Dung Uyển.Đáng giận! Phương Đông Cửu ở trong lòng oán hận mắng ra tiếng. Hắn thật sự có cảm giác bị ô nhiễm.Cực kỳ khó chịu. Cực độ.Mười lăm tháng ba, Lương hoàng bãi triều. Cả ngày chưa rời ôn tuyền sau tẩm cung nửa bước.Mùi thơm tháng tư, đượm nồng tình xuân, đối với tôi, người đang ở chỗ bốn mùa như xuân này, lại không cảm thấy ấm. Vẫn còn may là, mỗi ngày còn có thể gặp một đứa bé sạch sẽ như vậy.Hôm nay chưa tới lúc ngọ thiện, tiểu Vô Cầu liền hấp tấp chạy đến chỗ tôi bên này. Nhìn tinh quang chớp động trong đôi mắt to của hắn, tôi đột nhiên cảm thấy được có chuyện không tốt phát sinh.Bị hắn ôm cánh tay tôi, dùng sức lắc lư người: “Lăng tỷ tỷ~~~”“Làm gì?” Khóe miệng run rẩy, tôi chịu đựng ý nghĩ muốn ói hỏi hắn.“Ta muốn ra cung đi chơi!”Tôi cười: “Vậy đệ đi nói vớisư phụ đệđi, ta không làm chủ được.”Cậu đang ở Ngọc quốc nha? Cậu cho rằng ta vẫn là trưởng công chúa của Ngọc quốcsao? À đúng rồi, Ngọc quốc cũng không còn, ai còn để ý tôi rốt cuộc có phải công chúa hay không đâu.Ngọc quốc mất rồi… Vài tia bi thương chui vào nơi mềm mại nhất trong lòng tôi, sinh đau.“Aiz, đệ làm sao vậy?”Mới vừa hoàn hồn người, chính là tên nhóc Vô Cầu xấu xa cặp mắt như kẻ trộm. Làm tôi sợ nhảy dựng cả lên.Kéo cái đầu nhỏ của hắn ra, tôi nói: “Dán sát vào ta như vậy để làm chi, thân thể của lão nương hiện giờ xương cốt không chịu nổi đâu nha!”“Hắc hắc, ai bảo đệ nói chuyện với tỷ mà tỷ không có phản ứng chứ.”Tên nhóc xấu xa ngoan ngoãn ngồi xong, chớp chớp ánh mắt giả bộ ngượng ngùng.“Đệ mới vừa nói với ta cái gì?” “Lăng tỷ tỷ, tỷ là tốt nhất á~~~~”“Ít nói đi. Ta cũng không đáp ứng đệ cái gì!” Nhanh chóng phủi sạch. Tên nhóc xấu xa này bộ dạng có âm mưu quỷ kế, mình chỉ cần hơi buông lỏng đề phòng là có thể sẽ rơi vào bẫy liền.“Sư phụ nói đệ phải ở cùng tỷ…” Vô Cầu cúi đầu, nhỏ giọng rầu rĩ thì thầm:“Lăng tỷ tỷ, tỷ nói sư phụ hai chúng ta cùng đi ra ngoàiđi…”Tiểu Vô Cầu chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt ngập nước nhìn tôi. Làm tôi suýt nữa nổi tính mẹ hiền.“Lăng tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không muốn ra ngoài sao? Trong cung này thật nhàm chán nha, chỗ để chơi đùa cũng chẳng có mấy chỗ, đệ nhắm mắt lại cũng có thể nói chỗ này có những gì!”Tôi cườibất đắc dĩ. Tôi muốn nói với tên nhóc này, sư phụ cậu lại càng không đồng ý cho tôi cùng với cậuđi ra ngoài. Nhưng tôi không có cách nào nói như vậy, tên nhóc Vô Cầu này chính trực đến ngây ngốc, nếu như cậu ta hỏi ngược lại tôi tại sao, tôi cũng không thể trả lời cậu ta. Rất nhiều chuyện không thể nói với hắn, nói không rõ, mà cũng không muốn cho hắn hiểu rõ.“Vô Cầu——”Âm thanh không giận mà uy, dọa Vô Cầu giật mình một cái từ trên ghế nhảy đến phía sau tôi, kinh sợ mở miệng: “Sư phụ…”“Ha ha.” Âu Dương Yến cười lạnh, “Những sách y vi sư bảo Vô Dục đưa cho ngươi, ngươi đều xem xong rồi sao?”Vô Cầu nuốt nước miếng một cái, ấp a ấp úng nửa ngày cũng chưa nói rõ ràng: “Con….Con….”Không nỡ nhìn bộ dạng đáng thương của tênnhóc Vô Cầu xấu xa kia, tôi đánh gảy lời hắn nói: “Hôm nay thời tiết tốt, ta muốn ra khỏi cung đi dạo, không biết Ma Y có thể cho Vô Cầu đi cùng ta không?”Âu Dương Yến nhìn tôi, hồi lâu sau, đến lúc tôi đã muốn hoàn toàn buông thả cho hy vọng hắn sẽ nói, hắn lạimở miệng.Hắn nói: “Hai canh giờ.”Vô Cầu cười tươ