
u tuyển rộng rãi thêm nhiều nam nhân đủ loại để hậucung phong phú!”Tôi đang liệt kê trên đầu ngón tay phải tuyển bao nhiêu nam phi, bao nhiêu namtần, thì bị móng vuốt sói hung hăng của hắn gõ đầu.“Trước hết đểgia thay hàng vạn dân chúng giáo huấn cái hôn quân hoang dâm vôđạo nàng đã!”“A——Đau quá!” Gạt móng vuốt của hắn xuống, tôi liền thưởng cho hắn hai cái đấm,“Tên ngốc chết bằm kia dám gõ đầu lão nương— xem ta không…”“Lăng nhi, nàng hãy sống thật tốt, từ từ mà già đi. Chờ tóc nàng không còn đen,răng cũng rụng hết, rồi hãy tới tìm ta. Ta sẽ ở trên cầu Nại Hà chờ nàng, takhông vội, ta sẽ luôn luôn đứng đó chờ, cho nên, nàng không cần sốt ruột, đượckhông?”Tôi không phải ngây ngẩn cả người, tôi chỉ có chút diễn không nổi nữa.Gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi vào mắt của tôi, hong khô lệ trong lòng.Tôi ngẩng đầu, nhìn hắn, vốn là nét mặt cười nhợt nhạt, sau đó chậm rãi lanrộng ra ra, tôi gật đầu nói: “Được.”Tôi mạnh mẽ chủ động tiến tới ôm lấy hắn, sử dụng hết sức lực toàn thân ôm hắn.Tôi nghĩ, tôi muốn nhớ cảm giác này, tôi sợ tôi quên, bất chợt tôi cảm thấy trínhớ tôi không tốt. Tôi muốn nhớ kỹ mùi hương của hắn, nhưng đầu mũi lại ngửithấy toàn là mùi thuốc rất đắng rất đắng. Tôi chỉ có thể ôm hắn thật chặt.Khoảnh khắc này, tôi đột nhiên hiểu được làm một người mềm yếu đến tận xươngmáu là cảm giác gì.Đông Phương Cửu không nói nữa, cằm hắn đặt trên trán của tôi, rất lâu, rất lâu,mãi đến khi hắn lại thiếp đi.…….Sau đó mỗi ngày tôi đều uống thuốc cực đắng, không chút oán giận. Tôi phảiuống, bởi vì tôi không được phép ho, tôi sợ chịu không nổi ho một tiếng, anh họđộc miệng và Vô Cầu s ẽ bắt tôi rời khỏi Đông Phương Cửu, không cho phép tôilại ởbên hắn cả ngàyđêm. Tôi sợ một khi cổ độc lại phát tác, mọi người sẽ biếttôi trúng cổ độc hoàn toàn không có thuốc giải, thân thể có chiều hướng tốtchẳng qua là tôi cưỡng cầu Huyền Cơ lão nhân để làm biểu hiện giả dối này.Tôi sợ tôi không giữ vững được đến khi tên ngốc tỉnh lại.Bởi vì tôi rất rõ cái cổ độc chết tiệt này sắp phát tác.Cánh tay trái kinh khủng, ngay cả bản thân cũng không dám nhìn.Bên hồ, ở ngay giữa Sinh Tử cốc có một cái hang động trong lòng đất rất sâu,nơi đó hàn băng ngàn năm không đổi. Từ lúc Đông Phương Cửa lại thiếp đi, hắn đãbị chuyển qua hang động lạnh giá người bình thường không thể chịu đựng đượcnày. Bởi vì ít nhất còn đến mười lăm ngày mới có thể lấy đủ lượng máu trênngười Sở Sở, mà Đông Phương Cửu bất tỉnh rất có khả năng sẽ không kiên trì đượcđến lúc đó, cho nên, Huyền Cơ lão nhân chỉ có thể đặt hắn ở một nơi vô cùnglạnh, mỗi ngày ba lần khám bệnh để kéo dài mạng của hắn.Ngoài cửa hang động, Hiên Viên Tiêu khoanh tay đứng thẳng tắp.Hắn đang canh chừng tôi. Hoặc là nói, đang đợi tôi.“Ngươi tìm ta?” Tôi hỏi thẳng vào vấn đề, không muốn lãng phí thời gian. Tôivội vã đi xuống phía dưới, tôi còn phải bón nước đường cho cái tên ngốc chỉbiết ngủ kia.“Đông Phương Cửu có thể thay máu sống lại, tại sao nàng không thể?” Hiên ViênTiêu cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi tôi.Tôi sững sờ, rất nhanh cười với hắn: “Cổ độc của ta sẽ nhanh chóng tiêu biến,sao phải làm chuyện thay máu nguy hiểm như vậy?”Hiên Viên Tiêu hừ lạnh một tiếng, nói: “Nàng nghĩ cái kỹ xảo nhỏ của nàng cóthể gạt được ta?”Tôi mới lười để ý đến hắn, vòng qua hắn, lập tức đi sâu vào trong hang động.“Máu Sở Sở chỉ có thể cứu sống một người, nàng lại ngu ngốc lựa chọn cứu hắnphải không? Phải không!”Bị người ở phía sau mạnh mẽ kéo lại, hai tay hắn bóp chặt hai vai của tôi, rấtđau.“Đừng tự cho là đúng được không?” Tôi có chút nổi giận, hét lớn với hắn:“Buôngra —”Hiên Viên Tiêu nở nụ cười, nụ cười của hắn làm cho tôi có chút sợ hãi.“Được, chỉ cần ngươi có gan để Vô Cầu bắt mạch, chỉ cần chứng minh lời nàng nóilà sự thật, Hiên Viên Tiêu ta không nói hai lời cũng có thể rời khỏi Sinh Tửcốc này!”“Lăng tỷ tỷ…Tỷ để ta bắt mạch đi.”T ê n nhóc Vô Cầu này không biết đã đứng sau lưng tôi từlúc nào, bên cạnh hắnlà anh họ độc miệng sắc mặt đang u ám, cùng với Mạc Ly ánh mắt có chút ảm đạm.“Lăng nha đầu, muội để Vô Cầu bắt mạch đi, chúng ta cũng có thể an tâm.”“Thực xin lỗi, bây giờ ta đang vội.” Tôi muốn lách qua bọn họ, nhưng cánh taytrái lại bị Mạc Ly vững vàng bắt lấy. “ Huynh muốn làm gì!—”Cổ tay áo vô tình bị xốc lên, toàn bộ cánh tay bị cổ độc ăn mòn bại lộ dướiánh mặt trời.Người xấu hổ và giận dữ, là tôi.“Muội——” Tô Tử Chiêm giận dữ, tóm áo của tôi, lại buông ra, ngực không ngừngphập phồng, “Chừng nào muội mới hết ngu ngốc như thế này? Một lần hai lần, muộicó thể khiến ta giảm bớt một chút tâm tư được không? Muội còn không muốn để mọingười sống yên ổn sao? Thượng Quan Lăng muội nói đi,muội nói đi —”Bàn tay bé nhỏ của Vô Cầu đặt trên cổ tay của tôi, sau đó là hít một hơi khílạnh.“Lăng tỷ! Tỷ —tỷ…”Nó kinh hãi trừng lớn hai mắt, nhất thời không có dũng khínói ra sự thật.Ất cũng tức giận không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn tôi, trong mắt không hềcó ý cười: “Nguyên bản ta thực sự hy vọng Huyền Cơ lão nhâncó thể cứu sống hắn. Nhưng hiện tại, Mạc Ly thật sự ghét hắn sống lâu đến thế.”Không chỉ có mình tôi kinh sợ,