
n hỏi em cuối cùng yêu anh bao nhiêu.Tên ngốc, mặc dù em không kịp đem lời anh nói nói lại cho anh, nhưng emcảm thấy anh nhất định sẽ hiểu, đúng không.Tên ngốc, anh hãy sống thật tốt, từ từ già đi. Chờ tóc a n h không cònđen, răng cũng rụng hết, rồi hãy tới tìm em. Em sẽ ở trên cầu Nại Hà chờanh, emkhông vội, em sẽ luôn luôn đứng đó chờ, cho nên, anh không cần sốt ruột, đượckhông? Chương 209: Sinh tử cốc sinh ly tử biệt [5'>Ngày hai mươi chín tháng sáu, một ngày thật bình thường, nhưng cũng có lẽ làngày có nhiều người thương tâm nhất.Ta m công chúa của Thương Mân, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mộ Dung Uyển đột ngộtqua đời, khiến nam tử trong khắp thiên hạ đều đau lòng.Nghe nói, Mộ Dung Uyển là trúng một loại độc dược tên là ‘Triền mộng’ mà chết.Đến tột cùng là kẻ nào lại nỡ lòng nhẫn tâm hạ độc thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nhưthế, lời đồn rất đa dạng phong phú, cóđiều phần lớn nguyên nhân đều là do yêuquá hóa hận mà thôi.Trên thực tế, trong thiên hạ quả thật không ai nhẫn tâm đối với tiểu mỹ nhân hạđộc, như vậy đệ nhất mỹ nhân trúng độc, độc từ đâu đến, quả thật là đoán khôngra.Mấy lời đồn đãi cũng không đến được Sinh Tửcốc nơi Tây Vực ngàn dặm xa xôi, thếnhưng vào ngày hai mươi chín tháng sáu lúc này, Sinh Tửcốc cũng bao phủ nồngđậm bi thương.Thượng Quan Lăng phát tác cổ độc lần thứ ba, sau khi hộc máu chìm sâu vào hônmê, không còn hay biết gì nữa.Muốn nói ngày hai mươi chín tháng sáu có cái gì có thể làm người ta vui vẻ mộtchút, chính là chuyện Huyền Cơ lão nhân giúp Đông Phương Cửu đổi máu thànhcông.Sau hai ngày thay máu, Đông Phương Cửu vẫn chưa thật sự tỉnh lại. Đầu óc luônkhông tỉnh táo, khi cho hắn uống thuốc hắn cũng chỉ nói lầm bầm hai tiếng, sauđó nuốt xuống một cách khó khăn, thế nhưng đôi mắt phượng kia, lại chậm chạpkhông mở ra.Đông Phương Cửu còn cần uống thuốc điều trị, việc chăm sóc và cho hắn uốngthuốc đều là do Y Y lo liệu. Cô thiếu ngủ nhiều ngày, chiếu cố Đông Phương Cửuxong lại phải đi chăm sóc Thượng Quan Lăng lúc này cũng đang hôn mê, nếu mệtthì nằm ở bên giường đánh một giấc, tỉnh lại lại tiếp tục không rời mắt. KhanhTrần đến khuyên cũng không có tác dụng. Y Y chỉ nói một câu: “Ta muốn thay chủtử nhìn gia tỉnh lại.”Liền khiến mọi lời muốn khuyên của Khanh Trần đành phảinuốt vào. Cuối cùng chỉ đành chiều theo ý cô.Kỳ thật, Khanh Trần, Bạch U đều chờ đợi trong lo lắng, chẳng qua bọn họ là chegiấu ở trong lòng, còn Y Y là thống khoái mà biểu đạt ra ngoài.Ngày bốn tháng bảy, Đông Phương Cửu cuối cùng cũng tỉnh.Hắn chậm rãi mở to mắt, đôi mắt phượng sáng ngời như trước, chỉ là giọng rấtkhàn, hơn nữa đã lâu chưa ăn cơm, trong người hết sức suy yếu, thanh âm phát racũng yếu ớt đáng thương:“Lăng nhi của gia đâu?”Y Y đứng ngây ngốc ở một bên, thẳng đến khi Khanh Trần đẩy cô một phen, cô mớiđem bát trà đưa đến bên miệng Đông Phương Cửu, ánh mắt nghĩ ngợi buông xuốngvừa định nhìn bọnKhanh Trần thương lượng tốt để che giấu cho qua, Khanh Trầnlại bất chợt đứng chắn ở trước mặt cô, nói: “Gia hôn mê đã nhiều ngày đều là doLăng chủ tử ở bên chăm sóc, nhiều ngày không ngủ. Mấy nô tỳ thật sự không đànhlòng liền tạm thay để Lăng chủ tử nghỉ ngơi.” Khanh Trần nhìn thẳng vào đôi mắtphượng của Đông Phương Cửu, lại nói: “Để nô tì đi đánh thức Lăng chủ tử.” Nóixong, cô thản nhiên xoay người, hệt như trước đây, thực sự có thể đánh thức Thượng Quan Lăng đang hôn mê bất tỉnh.Quả nhiên, Đông Phương Cửu cảncô lại: “Thôi, để cho nàng ngủ ngon một lát.”Không biết là nghĩ tới cái gì, Đông Phương Cửu nở một nụ cười thật suy yếu:“Lát nữa gia sẽ cho nàng một niềm vui bất ngờ.”Niềm vui bất ngờ? Đối với ba người đang cung kính đứng trong phòng, chỉ có bấtngờ. Chứ không có vui.Bọn họ không biết, nếu Đông Phương Cửu biết được chân tướng sẽ như thế nào.Bọn họ không dám tưởng tượng.“Y Y ngươi đi chuẩn bị chút thức ăn cho gia, gia phải tranh thủ bồi dưỡng tốtthân mình.” Uống qua chút nước, giọng nói của Đông Phương Cửu cũng không đếnnỗi khàn, ngay cả khí lực cũng khôi phục vài phần:“Khanh Trần, ngươi đến nóicho gia biết gia đã dạo một vòng địa phủ rồi trở về như thế nào.”“Bạch U, ngươi thả bồ câu đưa thư cho Tương Sở, nói gia ít ngày nữa sẽ khởihành hồi kinh, bảo hắn thay gia lo liệu tốt mọi việc cần thiết cho ngày đại hôncủa gia và Lăng nhi.”Y Y vừa mới bước tới ngưỡng cửa chợt dừng lại, sau đó chạy trối chết như muốnrời xa khỏi cái nơi làm cô hít thở không thông. Cô không thể ở đó tiếp nữa,côsợ chỉ cần ở đó thêm một giây, cô sẽ đem toàn bộ những chuyện không nên nói nói ra hết.Cô đứng ở ngoài phòng do dự không yên. Huyền Cơ lão nhân từ trong phòng đi ra,ánh mắt trống rỗng dừng ở trên người Y Y, nói: “Bệ hạ đãtỉnh.” Lời nói rất chắc chắn, căn bản không giống câu hỏi.Y Y gật đầu, sau lại cảm thấy Huyền Cơ lão nhân không thể nhìn thấy, lại nói:“Đúng vậy.”Huyền Cơ lão nhân vuốt cằm một chút, hờ hững nói: “Mạng sống của chủ nhân chỉcòn có ba ngày.”Y Y sửng sốt, chợt muốn mở miệng nói chuyện, cổ họng lại như nhét đầy bông,không nói nên lời.“Nếu thân thể bệ hạ đã tốt hơn, vậy bảo hắn đến xem chủ nhân đi, ba ngày sau,sợ là hắn muốn n