XtGem Forum catalog
Chỉ cần có tiền, ta yêu

Chỉ cần có tiền, ta yêu

Tác giả: Hiên Viên Việt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326331

Bình chọn: 8.00/10/633 lượt.

ắt gỏng lên rồi. Ở trước mặt tôi, hắn không còn cái phong thái tiên nhân kia nữa, không còn là một tiên nhân có phong thái lãnh đạm, mà là một vị vua nóng nảy thất thường khiến người khác phải sợ hãi.Âu Dương Vân cười phá lên, bả vai run lên, hồi lâu hắn mới ngừng tiếng cười, nhìn vào mắt tôi, cái nhìn ảm đạm, cái nhìn ai oán.“Lăng nhi, chắc nàng cũng đã biết Đông Phương Cửu đã có thê thiếp đầy nhà, cứ cho là hắn chưa có chính phi, cứ cho là hắn dành danh phận vương phi cho nàng, liệu nàng có cam tâm tình nguyện chia sẻ hắn cùng vô số nữ nhân khác không?”Tôi sững sờ, hai mắt mở lớn như không tin vào tai mình, tim tôi đột nhiên thắt lại, tôi phải cố che đi cảm xúc ấy.Không khí trở nên loãng ra, vì sao ngay cả thở cũng khó khăn đến nhường này?Âu Dương Vân nhìn thấy biểu cảm của tôi dường như rất hài lòng. Nhưng dường như bởi vì quá hài lòng mà trở nên rất thật. Hắn âm trầm tiếp tục nói: “Ta biết nàng không phải là Thượng Quan Lăng, những ngày qua ta đã suy nghĩ rất nhiều… Quả thực, cho đến bây giờ ta cũng không xác định rốt cuộc ta đối với nàng là…. Ta chỉ là…. chỉ là cảm thấy nhất định phải có nàng bên cạnh… Nhất định… Nếu không, ta chỉ biết vùi mình trong quá khứ, vĩnh viễn đeo bám hình bóng ấy… Hình bóng xưa cũ ấy…”Ngập ngừng một lúc, hắn nói từng chữ từng chữ rõ ràng: “Ta vĩnh viễn chỉ có một vương hậu, chỉ có thể là nàng.”“Lăng nhi…..”Không biết tôi và hắn mặt đối mặt trong đại sảnh bao lâu, hắn nhìn tôi, còn tôi không biết đang nhìn gì….“Ha ha….” Tôi cười, hít sâu một hơi, tinh thần đã tốt lên rất nhiều. Đông Phương Cửu thê thiếp đầy nhà thì liên quan gì tới tôi chứ, mắc gì tôi lại không thoải mái, có đúng không?!…. Haha…. Liên can gì tới tôi chứ?! Tôi không thích hắn, tôi không thích hắn…..Có tên ngốc từng nói với tôi: ‘Lăng nhi, không phải sợ, đã có ta ở đây.’Có tên ngốc từng cười nói với tôi: ‘Vì thiên hạ có thể phụ vạn dân; Vì nàng phụ cả thiên hạ cũng được.’Tôi miên man… có phải tôi đã nhớ lầm hay không, kỳ thật so với tên ngốc kia mà nói, tôi mới chính là kẻ ngốc.“Lăng nhi….”“Sao?” Mắt tôi khép hờ ưu tư, khuôn mặt mỉm cười nhìn Âu Dương Vân.“Ở bên ta… mãi mãi, được không?” “Ha ha……” Tôi lắc đầu.Tôi là ai? Tôi là Lăng mẹ kế a. Sẽ không… đau khổ vì người khác. Sẽ không… thay đổi vì người khác, tôi chính là tôi, một mẹ kế thích viết ngược văn, thích bội thu nước mắt của độc giả.“Vì cớ gì?”Tôi cười: “Nếu ngươi chỉ muốn nói cho ta biết Đông Phương Cửu thê thiếp đầy đàn, như vậy coi như ta đã biết. Còn những chuyện khác, ta vẫn là câu nói ấy, những chuyện khác đều có thể thương lượng, nhưng nếu là chuyện có liên quan đến ta, vậy thì không cần thiết lãng phí tâm tư sức lực.”“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, ta cũng nên hồi cung rồi. Vân Lăng vương có thể đến dịch quán mà chúng ta đã chuẩn bị cho ngài để nghỉ ngơi, đương nhiên ngài cũng có thể lựa chọn tiếp tục ở lại ‘Như Ý lâu’.”“Nàng… nàng đã biết ta đến đây từ trước?!” “Ừm.”“…….Ta………”“Cứ như vậy đi, ta phải đi rồi, Vân Lăng vương cũng nên rời khỏi phủ đi thôi. Vân Lăng vương giả dạng như vậy chắc cũng không muốn người khác phát hiện ngài đã đến Lăng Đô, đúng chứ? Nếu còn không đi, lỡ cậu ta có phát giác ra điều gì, ta cũng khó có thể che giấu giúp Vân Lăng vương.”“……. Được, ta đi.”Ngoài cửa lớn, tôi dõi theo bóng Vân tiên nhân rời đi, tôi cũng không biết bản thân sao lại bất giác đi tới Như Ý lâu. Tôi không phải cố ý tổn thương hắn, tôi nói trắng ra mọi chuyện như vậy, cũng chỉ vì để hắn sớm tỉnh táo lại mà thôi…Thực ra, tôi phải sớm biết rằng, nếu hắn có thể dứt ra được, thì ngay lúc tôi nói với hắn tôikhông phải Thượng Quan Lăng hắn đã tỉnh ngộrồi.Những chuyện sau đó, có thể chứng minh được chỉ có tôi là kẻ không tỉnh táo mà thôi.Lăng Đô – Như Ý lâu – Phòng số một chữThiên.“Thiên Ảnh.”Một bóng đen từ trong bóng tối xuất hiện, đáp: “Vương thượng—”“Nàng đã trở về an toàn chưa?” “Vẫn chưa… Vương……..”“Lăng nhi làm sao?!” Âu Dương Vân cả kinh, hai con ngươi đỏ sậm chuyển sang màu u tối.“Vương phi hiện đang ở bên ngoài Như Ýlâu.”“……. Đem thuốc tới cho cô [vương'> (*).”(*) Kể từ nay về sau Vân tiên nhân sẽ tự xưng mình là ‘Cô’ đó nha.Thiên Ảnh lấy từ trong người ra một bình ngọc lưu ly, đặt vào tay Âu Dương Vân, Âu Dương Vân đổ từ trong bình ra một viên hoàn đan màu đỏ.“Vương thượng…. Quốc sư đại nhân nói thuốc đó không nên dùng thường xuyên, không tốt cho long thể của vương thượng.”Âu Dương Vân mặt không chút thay đổi: “Chuyện của cô, có chỗ cho ngươi giảng đạo lý sao?”“Thiên Ảnh không dám!”Nhìn viên hoàn sắc đỏ trên tay, thật lâu sau, Âu Dương Vân thả viên thuốc trở lại trong bình lưu ly, khẽ nói: “Quên đi, cũng không cần nữa rồi….” Thở dài một tiếng, quay qua Thiên Ảnh nói: “Ngươi đem danh mục lễ vật đã chuẩn bị giao cho Tiểu Tạc Tử, ngày mai cô muốn đến hoàng cung Ngọc quốc.”“Dạ….”***Bên trong một chiếc xe ngựa cực kỳ bình thường.“Cái này… sao có thể như vậy được!”Một thanh niên ăn mặc như một thư sinh bình thường, sắc mặt vàng vọt, nhưng đôi mắt phượng lại ánh lên phong thái bậc đế vương, tay cầm gương đồng bất mãn oán trách.Một thiếu niên th