
hụ sẽ không có tâm cơ, đừng tưởng chỉ có đám vai chính các người mới có bản lĩnh đùa giỡn! Bàđây chính là mẹ kế!Tôi nheo đôi mắt mọng nước, cười nói với Âu Dương Vân: “Ta nói Vân tiên nhân nha, ngươi không nên dùng cái loại giọng điệu đedọa này với ta. Ngươi thực cho rằng ta là ngungốc lắm sao? Được thôi, cho dù ngươi cảm thấy ta ngốc, nhưng mỗ Lăng ta cho dù có ngốc đi nữa cũng sẽ không trúng kế hai lần đâu?”Khi Âu Dương Vân nghe thấy ba chữ ‘Vân tiên nhân’, hai tròng mắt sắc bạc đột nhiên tối đi, chỉ là vẻ u ám rất nhanh đã bị hào quang che khuất.“Cô không đi được đâu.” Âu Dương Vân đứng dậy, thản nhiên nói. Hắn cũng không biết vì sao lại muốn giữ lại Thượng Quan Lăng không phải Thượng Quan Lăng này, nhưng hắn quy kết điều này là do nàng là vương phi Thần chọn cho hắn, là một nữ nhân có thể giúp hắn thống nhất tứ quốc, vì thống nhất tứ quốc hắn mới chịu giữ nàng lại, chỉ như thế thôi, như thế mà thôi.Mắt thấy Âu Dương Vân muốn trốn tránh, tôi lập tức đến chắn trước người hắn, nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, thực nghiêm túc, thực trịnh trọng nói: “Ta đã sống hơn hai trăm năm, chỉ cần ta hoàn thành một việc cuối cùng sư phụ giao cho ta, ta sẽ có thể thoát ly thế gian, đứng hàng tiên ban!” Tôi nhìn sâu vào đôi mắt bạc của hắn, thành khẩn nói: “Xin ngươi nhất định phải tin tưởng ta!” Please, anh mau mau mắc mưu đi, xin anh đấy, Vân tiên nhân của tôi!Đôi mắt Âu Dương Vân cuồn cuộnbão tố hiếm có, nhưng cuối cùng sóng lớn cũng yên bình trở lại, hắn thản nhiên nói: “Không thể được.”OMG! Vân tiên nhânanh muốn làm khó tôi đến vậy hả! Trời ạ! Sao anhlại có loại tính cách dở hơi này? Ai đã đắp nặn anh thành như vậy?!Được, anh đã không tin, tôi sẽ xuất đòn sát thủ!“Đông Phương Cửu sẽ kế nhiệm đại vịLương quốc!”Quả nhiên, Âu Dương Vân đột nhiên đứng lại, chậm rãi xoay người. Tôinghĩ hắn bị lời tiên đoán của tôi rung động, ai ngờ hắn lại cong môi cười, nói: “Bổn vương cũng cho rằng như vậy.”Trán chảy mồ hôi ròng ròng!!! Tôi muốn điênrồi!“Ta biết long mạch Ngôn quốc ở đâu!!!”Muốn PK với tôi? Lão nương liều mạng với ngươi! Sách lão nương viết lão nương sao không rõ hơn ngươi sao!!!! Muốn đấu cùng lão nương, lão nương cho long mạch của ngươi nổ banh xác!! CHƯƠNG 47: LẠI MUỐN KHỞI HÀNH, GIƯƠNG BUỒM NGÔN QUỐCLương quốc, Cửu vương phủ.Hôm qua cơn mưa phùn cứ rả rích cả đêm, rừng trúc trong hậu viện vương phủ, trúc xanh đẫm nước, những đọt măng non hoan hỉ nhú ra khỏi lòng đất, đợi đến lúc chúng lớn lên, rừng trúc nho nhỏ này chắc hẳn khiến tâm hồn người ta cảm thấy thư thái.Hơn nữa, khi đến mùa hè, lại có thể tỏa bóng mát rượi, nếu như Lăng nhi ở chỗ này, sẽ không lo bị cháy da vì ánh nắng mặt trời chói lóa. Mặt trời ở Lương quốc độc hại hơn ở Ngọc quốc. Đông Phương Cửu tựa người bên cửa sổ nhìn ra khoảnh rừng trúc, một màu xanh biêng biếc khiến tâm hồn hắn thư thái, thậm chí có chút thất thần.“Vương gia——” Y Y bưng ngọ thiện lện, nhẹ giọng gọi chủ tử của mình.Đông Phương Cửu ngoái đầu nhìn lại, khẽ cười với Y Y, nói: “Để đó đi.”Y Y hơi khom người, bày ngọ thiện lên bàn xong, rồi chậm rãi bước tới cạnh Đông Phương Cửu, ôn nhu nói: “Vương gia, hỷ thiếp từ Ngôn quốc đưa tới.”Đôi phượng mâu đen nháy của Đông Phương Cửu bỗng trở nên tối sầm, sau đó lại lóe lên một ngọn lửa mơ hồ, hắn nói khẽ: “Chuẩn bị thuyền, ngày mai xuất phát.”Y Y sửng sốt, trong mắt đầy lo âu, nói: “Vương gia, ngài bây giờ đi…” Hơi ngẩng đầu quan sát Đông Phương Cửu, nói tiếp:“Bên phía Thất vương gia…”Đông Phương Cửu không nói gì, chậm rãi xoay người, ưu nhã ngồi vào trước bàn cầm lấy bầu rượu rót cho mình một chén đầy.“Vương gia——” Y Y vì quá khẩn trương, âm lượng có phần to hơn.Y Y là nha hoàn bên người của ĐôngPhương Cửu, cũng là ‘Y’ trong tứ đại ám vệ‘Bạch Y Khanh Tương’ thuộc hạ của Đông Phương Cửu, cô đối với Đông Phương Cửu tuyệt không hai lòng, làm tất cả mọi việc đều vì chủ tử của cô, vì an nguy của chủ tử, vì ngôi vị hoàng đế của chủ tử.“Y Y, lui đi.” Đông Phương Cửu không nhìn cô, thờ ơ ra lệnh, không biết là vui hay buồn.Y Y nhìn Đông Phương Cửu, môi dưới cắn chặt đến bật máu. Cô không rõ Đông Phương Cửu vì sao phải làm như vậy, hiện tại hoàng thượng bệnh nặng, tất cả các hoàng tử xếp hàng dài mỗi ngày chạy vào trong cung, chỉ hy vọng có thể canh giữ bên người hoàng thượng để tỏ vẻ hiếu thuận. Bây giờ chủ từ rời đi, không chỉ là nhường lại cơ hội tốt này cho Đông Phương Thất, mà còn đưa cái chuôi của mình cho Đông Phương Thất nắm. Vậy chẳng khác nào, ngôi vị hoàng đế mà chủ tử trù tính đã lâu không phải là…Do dự một hồi lâu, Y Y đành thi lễ, lui xuống. Đông Phương Cửu thở dài, nhẹ giọng cười,lầm bầm một mình: “Lăng nhi, đều là vì nàng!”Như là oán trách, lại như là tự giễu, ĐôngPhương Cửu hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ…Lăng nhi, nếu vì chuyện này màta mất đi ngôi vị hoàng đế, nàng sẽ bồi thường ta thế nào đây?Lại cười, khóe môi cong cong có một chút cưng chiều, lại có một chút hạnh phúc.***Ngày hôm sau, Kim quốc, Ngự thư phòng. “Hoàng thượng——” Lộc Hải ở ngoài điệnkhom lưng cung kính gọi vị hoàng tử một tay hắn dẫn dắt khôn lớn, hôm nay đã là thiên tử