
với Tiểu Thiên Dương, mà người chồng đã bị bỏ rơi trên tận chín tầng mây như anh chỉ có thể đứng một bên giương mắt nhìn, lại còn bị Diêm Tính Nghiêu không nể tình bạn bè giễu cợt.
Nhưng anh cũng không quên thuận tiện cười trêu nói: “Cậu cũng đừng có mà đại ca cười nhị ca.”(Vi: đại loại là cười ng hôm trc, hôm sau…) Anh lâu lâu mới đến Diêm Trang được một chuyến, cho dù bị bà xã quên mất cũng chỉ là ngẫu nhiên một lần, còn Diêm Tính Nghiêu mỗi ngày đều phải chia sẻ thời gian và sự chú ý của vợ với con. Khách quan mà nói, ai có thể thảm hơn Diêm Tính Nghiêu chứ! (Vi: )
Khuôn mặt tươi cười của Diêm Tính Nghiêu cứng đờ, lúc đó anh mới cười ha ha ôm chặt Ưu Nhi đang lưu luyến không thôi rời khỏi Diêm Trang.
“Đúng vậy, rốt cuộc là khi nào đây? Người ta rất muốn sinh một cục cưng đáng yêu giống như Tiểu Thiên Dương nha……”
Vừa nghĩ tới Tiểu Thiên Dương đáng yêu thiên hạ vô địch, hai tròng mắt xinh đẹp lập tức bắn ra tia sáng chói mắt, Nhâm Thiếu Hoài vừa nhìn thấy liền rùng cả mình, khí chua sặc người lập tức dâng lên ngực.
Con còn chưa sinh mà cô đã quên luôn sự tồn tại của anh rồi, một khi sinh em bé xong thì anh chẳng phải sẽ thành người vô hình sao? Vì vậy……
Sinh em bé? Đương nhiên là được, có điều phải chờ anh hưởng thụ hết cuộc sống vợ chồng ngọt ngào đã rồi tính sau.
Đang lúc suy tư, tiếng chuông di động vui tai vang lên.
“Điện thoại……” Cô trực giác xoay người vươn dài tay về phía cái tủ đầu giường.
“Đừng để ý đến nó……” Anh giữ lấy thắt lưng cô, khẽ liếm lên tấm lưng tuyết nộn không chút tỳ vết.(Vi: đồ BT!!!)
“Không được!” Người biết số điện thoại này rất ít, nhưng đều là những người thân nhất của cô. Một tay đẩy đầu của anh ra, tay kia mở di động, “Alô? Long……” Mắt cô sáng lên, lập tức ngồi xuống.
Vừa nghe thấy là ông anh vợ không biết thức thời kia, Nhâm Thiếu Hoài càng thêm không cam lòng, lại bổ nhào lên lần nữa, giữ chặt bộ ngực sữa mềm mại của cô dùng kỹ thuật điêu luyện vuốt ve, với ý đồ phân tán lực chú ý của cô.
Y Đằng Ưu Nhi trừng mắt liếc anh một cái, thấy anh vẫn giở trò, dứt khoát động thủ gạt cái tay bạch tuộc của anh ra, đẩy cái miệng đang chu ra ra, với lấy cái chăn bao chặt lấy thân mình trần trụi, để tránh anh thấy sắc lại nảy lòng tham, cô lập tức cao hứng phấn chấn nói chuyện điện thoại.
Nhâm Thiếu Hoài buồn bực lăn sang một bên, trừng mắt nhìn đến nửa ngày mà cô căn bản vẫn không chú ý tới anh, anh đành phải thất vọng chán nản đi ra.
Hu hu……mẹ chỉ là tình địch nhỏ, Y Đằng Long cuối tuần nào cũng định kì gọi điện thoại đến quấy rầy cuộc sống vợ chồng ngọt ngào của bọn họ mới là tình địch lớn thực sự. Dưới thế tấn công của tình địch lớn nhỏ bốn phía, anh có ngốc mới đi tạo ra thêm một “tình địch nho nhỏ” nữa.
Đến khi Y Đằng Ưu Nhi dập điện thoại mới phát hiện ra trong phòng chỉ còn một mình cô.
“Xong đời!” Cô lè lè lưỡi, không cần đoán cũng biết anh đang ở đâu.
Cô lấy cái áo ngủ phủ lên người, đứng dậy đi về hướng thư phòng.
“Thiếu Hoài……” Cô nhút nhát e lệ đứng trước bàn đọc sách.
Nhâm Thiếu Hoài đang xem văn kiện ngẩng liếc xéo cô một cái rồi lại vùi đầu vào đống hồ sơ không thèm để ý tới người kia.
Cả người toàn thân đều viết: Ta đang tức giận!
“Đừng giận nữa mà, người ta cũng không phải cố ý. Anh cũng biết, số điện thoại kia chỉ có……”
“Hừ!”
“Thật sự rất rất tức giận rồi đây!” Cô nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một chút, khuôn mặt thanh tú nháy mắt đỏ bừng. Cắn chặt răng, cô lặng lẽ cởi áo ngủ ra, thân thể tuyết ngọc mềm mại như cá chạch lủi vào lòng anh, dạng chân ngồi trên đùi anh.(Vi: oái, xấu hổ :oops: )
“Ưu Nhi, em……” Nhâm Thiếu Hoài trực giác ôm lấy thân mình nhỏ nhắn mịn màng của cô, há hốc mồm vì động tác bất ngờ này.
“Em xin lỗi mà! Anh yêu(hoặc là cưng đó), anh đại nhân đại lượng, tha thứ cho em lần này được không?” Cô ngồi chặt trên cặp đùi rắn chắc của anh, hai tay mềm mại chủ động vuốt ve bộ ngực cường tráng.
“Em……” Khuôn mặt tuấn nhã xuất trần của anh nháy mắt đỏ bừng, toàn thân căng cứng, “Sao em lại……” Cô từ trước đến nay vẫn bảo thủ và hay thẹn thùng .
“Chiêu này là mẹ dạy em.” Cô phát hiện câu dẫn anh hình như cũng không phải là khó lắm.(Vi: vầng, chị cứ làm thường xuyên ạ)
“Mẹ……mẹ sao?” Bụng dưới anh căng tràn sung huyết, đầu cũng bắt đầu mơ hồ.
“Đúng vậy, chính là mẹ anh, mẹ chồng em mà!” Bàn tay nhỏ bé đặt trên lồng ngực nóng bừng của anh vẽ hết một vòng lại một vòng tròn, cô cảm thấy mình cũng bắt đầu nóng lên. “Thiếu Hoài, ôm người ta về phòng đi, được không?”
“Được, được……” Anh vô thức trả lời, ôm lấy cô đi nhanh ra ngoài.
Trở về phòng để làm gì sao, bây giờ có bảo anh nhảy lầu, anh cũng sẽ không nhăn mặt cau mày dù chỉ một chút.
Hết chương 9 Chiếm đoạt vợ yêu [chương 10.1'> Edit: VIOCHAN
Tết trung thu đang từng bước đến gần, Y Đằng Ưu Nhi tuy rằng còn chưa cảm thấy cái se lạnh của mùa thu nhưng trên đường không khí đã rất náo nhiệt, không khí đón tết thập phần nồng hậu.
Hôm nay, Y Đằng Ưu Nhi lại bị bắt đến công ty cùng Nhâm Thiếu Hoài ăn cơm trưa, bởi vì anh đã đồng ý chờ khi nào họp xong sẽ tan ca sớm đi trên đường