
ên Dạ giờ phút này là một cái đầu hai cái đại, uổng hắn thong thuộc tất cả cổ luận . Nhưng cố tình hai món mà Loan Loan đưa ra, hắn nghe cũng chưa từng nghe qua. Một thế hệ đế vương cao ngạo, tự tin cư nhiên bị hai món ăn làm khó.Đôi mày kiếm gắt gao nhíu lại , hiện tại phải làm sao bây giờ?
“Ngươi còn không đi, chẳng lẽ muốn cục cưng bị đói sao?” Lãnh Loan Loan cũng không phải không biết đây là làm khó Hiên Viên Dạ , nàng muốn làm cho hắn chịu chịu tội thôi. Miễn cho tha thứ quá mức dễ dàng cho hắn,nói không chừng hắn lại không biết quý trọng, lại phạm sai lầm. Hơn nữa nếu hắn đủ thông minh, hắn nên biết đi tìm ai giúp đỡ.
“Hảo, ta lập tức đi làm.”
Hiên Viên Dạ hướng Lãnh Loan Loan gật gật đầu, vội vàng đi ra ngoài
Mòn hoa gà? Cháo Bát Bảo ? Đến tột cùng là cái gì?
“Hoàng Thượng, ngươi đây là?”
Lãnh Bùi Xa cùng Lãnh Đình Dực đang định cùng đi xem nữ nhi, cũng không đoán được lại đụng phải vẻ mặt lo lắng hoang mang của Hiên v?iên Dạ trên hành lang. Tuy rằng bọn họ biết Hiên Viên Dạ đến tướng quân phủ là vì muốn cầu xin được sự tha thứ của Loan Loan, vãn hồi tình cảm của nàng , nhưng là khi hắn nói muốn đích thân chiếu cố ăn ngủ của Lãnh Loan Loan , bọn họ thực kinh ngạc, cũng thực cảm động. Phải biết nam nhân có đôi khi đem tôn nghiêm cùng mặt so với tánh mạng còn trọng yếu hơn, hiện tại hắn cư nhiên có thể buông tha cái tự tôn hoàng gia, hạ mình làm những việc người hầu phải làm,việc này chứng minh hắn đã yêu Loan Loan đến mức ngay cả tôn nghiêm cũng không cần. Đối hắn, hai người đều rất thưởng thức, cũng tha thứ cho chuyện đó của hắn , hiện tại mấu chốt ở Loan Loan .
“Hai vị nhạc phụ đại nhân.” Hiên Viên Dạ cũng bỏ qua kia bộ dạng kiêu ngạo, hướng hai người chắp tay.“Loan Loan nói nàng đói bụng, ta tính vì nàng đi tìm đồ ăn . Nhưng là nàng nói hai món ắn,mà ta căn bản không có nghe nói qua.” Hắn thấp thỏm nói, nếu chuyện này đều làm không được. Không biết Loan Loan có phải hay không lại càng không tha thứ hắn ?
“Loan Loan muốn ăn cái gì?” Lãnh Bùi Xa hỏi, cư nhiên có món ăn hoàng đế cũng không biết , thần kỳ a .
“Tên là hoa gà cùng cháo Bát Bảo .” Hiên Viên Dạ trả lời, con ngươi thâm thúy nhìn Lãnh Bùi Xa, mang theo kỳ vọng.“Tướng quân nhạc phụ, cũng biết chứ?”
“Hoa gà? Cháo Bát Bảo ?” Lãnh Bùi Xa lắc lắc đầu, văn sở vị văn, Loan Loan đứa nhỏ này khẳng định là cố ý làm khó dễ Hoàng Thượng.
“Hoa gà, kỳ thật chính là dùng lá sen, dùng bùn đất đem đào đi trái tim gà bọc lại, vùi vào trong đất đốt lên.” Lãnh Đình Dực lắc lắc đầu, Loan Loan thật sự là muốn ép buộc người ta
“Như vậy cháo Bát Bảo chúc là gì?” Hiên Viên Dạ chạy nhanh hỏi
“cháo Bát Bảo chỉ dùng gạo nếp, táo đỏ, cây long nhãn, hạnh nhân, hoa sinh, đậu xanh cùng nấu chung với nhau cho đến khi nó mềm ra thì cho thêm đường vào là được”
“Chỉ có vậy?” Hiên Viên Dạ hỏi, có đúng không a ?
“Đúng, rất đơn giản.” Lãnh Đình Dực gật đầu, chính là có vẻ tốn thời gian và sức lực.
“Đa tạ nhạc phụ, ta lập tức đi nấu.” Hiên Viên Dạ vừa chắp tay, bóng dáng đã chạy xa.
Sau nửa canh giờ, vẻ mặt nhem nhuốc của Hiên Viên Dạ đi đến, trong tay bưng một cái mâm, mặt trên đúng là món tên là hoa gà
“Loan Loan, ta đem món hoa gà làm ra rồi đây.” Kích động chạy đi vào.
“Ngươi làm ?” Lãnh Loan Loan nhìn gương nhem nhuốc giống con mèo của Hiên Viên Dạ, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười, trong lòng mềm mại .
“Đúng, ngươi trước nếm thử xem hương vị thế nào? Ta lại đi xem cháo bát bảo xem như thế nào.” Hiên Viên Dạ đem mâm đưa tới, dứt lời, bóng dáng lại vội vàng hướng ra ngoài chạy đi.
Lãnh Loan Loan mở cửa sổ, nhìn bóng dáng của hắn, tay vuốt ve bụng, đáy mắt xẹt qua một tia ôn nhu:
Cục cưng, chúng ta có phải hay không nên tha thứ cho phụ thân của ngươi a?
Q.2 – Chương 118: Sở Niệm Loan
“Minh chủ, gần đây sơn tặc Ly sơn thường xuyên, quấy nhiễu các tiểu thương đi qua, khiến lòng người bất an, người xem chuyện này phải giải quyết như thế nào?”
Một nam tử trung niêm bặc một bộ cẩm y màu đen ngồi ở phía đưới bên trái trong đại sảnh chắp tay hướng tới Sở Ngự Hằng bẩm báo.
“Quan phủ không có người quản sao?”
Trong đại sảnh, sở ngự hằng một thân cẩm bào màu trắng, thắt lưng được khảm bảo thạch ngọc đái, gương mặt tuấn mỹ đang nghe nam tử trung niên bẩm báo sau đó hiện lên một tia não ý, mày kiếm gắt gao nhíu lại, loại chuyện này không phải hẳn là do quan phủ quản sao?
“Quan phủ người cũng nhúng tay , nhưng vẫn không có biện pháp bắt đàn sơn tặc này, ngược lại là tổn binh hao tướng, cho nên mới muốn mượn lực lượng giang hồ nhân sĩ chúng ta đem sơn tặc diệt trừ.” Trung niên nam tử bẩm báo nói.
“Minh chủ.” Một nam tử mặc áo màu xanh khác chen vào nói,“Sơn tặc này hung bạo tàn bạo, không biết giết hại bao nhiêu người qua đường trên đường,cướp đoạt bao nhiêu tiểu thương, chúng ta nếu có thể trừ bỏ bọn họ, cũng là vì dân trừ hại.”
“Thân là người trong giang hồ, chúng ta vốn nên hành hiệp trượng nghĩa, sạn cường phù nhược. Sơn tặc này nếu như đáng giận như thế, minh chủ, chúng ta nhất định không thể khinh tha bọn họ.”
“……”
Sở Ngự Hằng nghe mọi người nghị luận đề