Insane
Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212082

Bình chọn: 8.00/10/1208 lượt.

dự liệu của Cát Niên, nhưng Trần Khiết Khiết nói thẳng ra như vậy làm cô suy nghĩ. Đối phương càng tỏ ra đường đường chính chính bao nhiêu càng làm lộ rõ vẻ yếu đuối cà do dự của Cát Niên bấy nhiêu. Trước nay cô chưa bao giờ giành được một thứ gì trong vinh quang, cho nên không thể dũng cảm được như Trần Khiết Khiết.

“Cậu nghĩ trở ngại lớn nhất giữa cậu và Vu Vũ là mình à? Thế thì cậu nhầm rồi.” Cát Niên nói nhỏ, và lật đi lật lại bài kiểm tra Toán mới được trả, cầm bài kiểm tra trên tay nhưng cô không hiểu gì cả.

Trần Khiết Khiết đưa hai tay lên chống cằm: “Mình không biết. Cậu không lớn lên trong nhà mình, cậu không biết ở đó đúng là làm người ta muốn phát điên. Đến bây giờ bố mẹ mình vẫn cho người đưa đón mình đi học, họ nói để con gái đi học một mình không yên tâm; mình không được phép khóa cửa phòng riêng trong lúc ngủ; không có ngăn kéo có khóa; điện thoại thì phải được họ duyệt trước; đi đâu cũng phải được sự cho phép của họ; đánh cầu cũng phải đánh ở nơi họ đã chọn. Mình vẫn hay nghĩ rằng, một ngày nào đó mình sẽ biến mất khỏi tầm kiểm soát của họ, biệt tăm biệt tích, họ sẽ không thể nào tìm được mình, ngày nào mình cũng nghĩ như vậy, nhưng mình không biết sẽ phải đi đâu nếu chỉ có một mình… Lần đầu tiên gặp Vu Vũ, cậu ấy kéo tay cậu chạy trên đường, không để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh, cậu ấy va vào mình, lúc đó mình vô cùng ngưỡng mộ cậu, mình bắt đầu hy vọng trở thành người được cậu ấy nắm tay lúc đó.”

“Cậu ấy không thể đưa cậu đi đâu được đâu.”

“Sao cậu biết không thể? Chỉ cần cầu ấy đồng ý thì mình có thể đi bất cứ đâu với cậu ấy. Mình biết người mình đang chờ đợi chính là cậu ấy, cậu ấy chính là Romeo đã định cho cuộc đời mình, cậu ấy sẽ đưa mình đi.”

Cát Niên nhắm mắt lại, một lời tâm sự thật chân thành, đến cả chuyện riêng tư cô ấy cũng không nỡ giữ lại cho mình. Vu Vũ chỉ có một đôi tay, không thể dắt hai người được, hơn nữa cậu ấy cũng không có cánh, có thể bay đi đâu được đây?

“Mình biết những lời này hơi ngốc nghếch một chút, mình cũng không sợ cậu cười mình đâu. Thích là thích thôi, mình không có bất cứ lý do nào cả. Mình không quan tâm Vu Vũ là con trai của ai, mình chỉ biết rằng ở bên cạnh cậu ấy mình thấy rất vui, cậu ấy là người đầu tiên dẫn mình đến quán vỉa hè, tại sao mình không thể ăn ở vìa hè cơ chứ? Cậu ấy ở bên cạnh mình không nói gì cả, mình thấy vô cùng yên tĩnh, dường như cả thế giới cũng đang lặng im. Ngoài cậu ra mình chưa nói những chuyện này với ai bao giờ. Những người khác có thể không hiểu, nhau cậu có lẽ sẽ hiểu, cậu ấy thật là tốt.”

Cát Niên cười và chỉ hy vọng mình không hiểu gì cả.

Thầy giáo đã vào lớp, Trần Khiết Khiết bỏ tay chống cằm xuống: “Không nói chuyện này nữa, tuần sau là sinh nhật lần thứ mười tám của mình, ngày này rất quan trọng đối với mình, mình đã mời mấy người bạn. Cát Niên, mình hy vọng cậu có thể đến.”

Trần Khiết Khiết chắc chắn cũng sẽ mời Hàn Thuật, bởi vì cô đã từng nói bố Hàn Thuật là người bạ

n thân thiết của nhà họ Trần, Hàn Thuật cũng là một trong số ít các bạn trai có thể chơi với Trần Khiết Khiết.

Ngày thứ Năm, Cát Niên đi xe đạp về nhà, trên đường lại gặp phải Hàn Thuật.

Hàn Thuật nói: “Cậu đã quyết định tằng quà gì chưa?”

Thực ra Cát Niên chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này.

“Tớ cũng chưa quyết định, nếu không cậu cho tớ chung với, cho tiết kiệm thời gian, tặng gì cũng được.”

“Hả, cậu và tớ á, nhưu vậy không ổn lắm thì phải?”

“Tớ góp phần nhiều cũng được, cậu góp bao nhiêu thì góp.”

“Không, không phải vấn đề tiền.”

“Sao cậu có nhiều vấn đề thế. Cậu không nói gì thì cứ quyết vậy nhé.”

“Ơ…” Lời tiếp theo của Cát Niên chưa kịp nói ra, Hàn Thuật đã rẽ vào ngã khác mất rồi.

Sau khi được Hàn Thuật nhắc Cát Niên mới nhớ ra, cô đã nhận lời đến rồi thì không thể đi tay không được, nhưng tiền tiêu vặt của cô ít quá, Trần Khiết Khiết thì chẳng thiếu thứ gì.

Cát Niên nghĩ mãi về chuyện này, về đến cổng nhà, Vu Vũ đợi cô ở sau cột điện đầu ngõ, gọi cô mấy lần cô mới nghe thấy. Đây là lần đầu tiên Vu Vũ đến nhà tìm cô, Cát Niên vừa ngạc nhiên vừa vui trong lòng, đang định hỏi, Vu Vũ đã ngồi lên xe đạp, ra hiệu cho cô lên xe.

“Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.”

Cát Niên cũng hiểu ý, bố mẹ cô sẽ không thích những người khách như thế này, cô không cần biết liệu có về nhà đúng giờ không liền ngồi lên ghế sau xe đạp, để Vu Vũ chở mình đi, cũng không cần hỏi mình sẽ đi dâu.

Họ ra khỏi ngõ nhà Cát Niên, đến một con phố ít người qua lại, Vu Vũ quay lại hỏi cô: “Tại sao cậu không tới tìm tớ?”

Cát Niên nói: “Tớ nghĩ cậu không có thời gian.”

“Tớ vẫn được nghỉ mà.”

“Cậu được nghỉ mà Trần Khiết Khiết không đến tìm cậu à?”

Vu Vũ im lặng đạp xe, đến khi Cát Niên bắt đầu hối hận vì đã nói ra chuyện đó, cậu nói: “Không phải lúc nào cậu ấy cũng ra ngoài được, hơn nữa, cậu ấy và cậu là hai chuyện khác nhau.”

“Là một mà thôi.”

Tiếng cô nhỏ quá, có lẽ Vu Vũ không nghe thấy: “Cậu vừa nói gì cơ?”

“Không có gì… Chúng mình đi đâu đây?”

“Không biết.”

“Thế cậu bảo tớ lên xe làm gì?”

“Để nói chuyện, để thầy Tạ bói quẻ cho tớ, tất