Snack's 1967
Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212014

Bình chọn: 9.00/10/1201 lượt.

nhiên không thế nói ở cổng nhà cậu được rồi, cậu lại không được về muộn, chẳng lẽ lại đưa cậu đến chỗ tớ hay đến à?”

“Có gì mà không được?”

“Những chỗ đó phức tạp lắm, tớ không thể đưa cậu đến đó được.”

Hai người đi qua một con phố cũ, cửa hiệu xung quanh toàn bày bán các lọa sáp nến thơm, có lẽ để trị liệu tâm lý, đang là ban ngày nhưng cũng cảm thấy tối âm u. Cát Niên thầm nghĩ, sao lại tới chỗ này để đi dạo.

Một con mèo đen già và gầy gò chạy từ một cửa hiệu ra, suýt nữa đâm vào bánh xe Vu Vũ, Vu Vũ bẻ tay lái, còn kéo chuông inh ỏi. Cát Niên đi xe này đã hơn hai năm mà cũng không biết cái chuông đó còn dùng được, hơn nữa mèo liệu có hiểu được tiếng chuông không? Nghĩ đến đây cô bật cười.

“Cậu muốn bói gì?”

“Ờ, chưa biết…” Vu Vũ cũng cười vô tư.

“Nếu không thì bói xem tên tớ có hàm nghĩa gì đặc biệt không.”

“Vu Vũ Vu Vũ, là một hạt mưa trên Vu sơn à?” Cát Niên thuận miệng nói.

Vu Vũ cười: “Cậu cũng nghĩ thế à?”

Cát Niên ngập ngừng một chút: “Đã có ai từng nói như vậy à?”

Vu Vũ không trả lời.

Cát Niên nghĩ hoặc trong lòng, cô phát hiện túi quần Vu Vũ có mootjmanhr giấy. Cô lấy ra, Vu Vũ không từ chối.

Đó là một mảnh giấy dùng để ghi nhớ màu tím rất đẹp, bên trân còn có hoa văn chìm hình bướm, chưa mở ra Cát Niên đã ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ trên đó.

Trên giấy có dòng chữ đẹp nắn nót.

Nhà thiếp ở phía Nam Vu sơn, trên một sườn dốc hiểm trở, sớm tinh mơ thiếp là đám mây trên lưng núi, chiều tối hóa thành cơn mưa phiêu du bất định, sớm chiều nào cũng vậy, luôn quanh quẩn bên sường núi này.

Bức thư tuyệt đẹp bị nhàu một chút, nó tựa như một mảnh sắt được nung nóng, làm bạn bị đau, nhưng lại không thể dứt ra, nó đã làm bỏng bạn, để lại một vết sẹo vô cùng đau đớn.

Nét chữ này Cát Niên đã nhận ra.

“Cô ấy tặng cậu à?” Chiếc xe vẫn đi về phía trước, xuyên qua bầu không khí, làn gió nhẹ nhàng cuốn đi lời nói của Cát Niên.

Một lúc sau, Vu Vũ cũng cất lời.

“Đúng vậy, tớ rất thích, làm tớ cảm thấy tên của mình cũng có ý nghĩa hơn. Cậu thấy thế nào?”

Cậu thấy thế nào ư?

Cát Niên cúi đầu, giọt nước mắt rơi trên bàn tay cô.

Cậu ấy không quay lại nên không nhìn thấy.

Cho anh nhìn về em – chương 32

Chương 32: May áo cô dâu cho người khác

Cô thật quá ngốc nghếch, trên đời có bao nhiêu thế võ, cô lại chỉ chọn một thế để luyện, luyện tới luyện lui, thì ra là thế “may áo cưới cho người.”

———-

Ngày sinh nhật Trần Khiết Khiết, Cát Niên đổi hai lần xe buýt mới đến được đường Cảnh Xuân – nơi cư trú của những người giàu có trong thành phố. Đường Cảnh Xuân là một con đường quốc lộ bao quanh núi, hai bên đường mọc lên vô số tòa biệt thự riêng lẻ, khu G có địa hình đẹp và cao nhất.

Người ta nói rằng, đất ở đường Cảnh Xuân đi một bước là thêm được mấy chục cây vàng, nhưng trong ráng chiều hoàng hôn, Cát Niên chỉ thấy con đường bị bao bọc trong cây cối và thảm có ấy thật cô quạnh. Ở đây ít người qua lại, hơn nữa đèn đường lại cách xa nhau, đi đường này buổi chiều tối mà gặp ma thì cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng những người đến đây xây nhà nào có nghĩ đến cảm giác của người đi bộ.

Ở đây thích nhất là được hưởng không khí trong lành, tuyến xe buýt Cát Niên đi chỉ đưa cô đến chân núi. Cô phải đi bộ, trong gió thoang thoảng mùi ẩm ước của đất và cỏ tươi, nó làm cô nhớ đến con đường nhỏ trong rừng trúc và những cành thông tĩnh lặng trong khu tưởng niệm liệt sĩ gần nhà bác mình. Nhưng ai lại so sánh cảnh sắc thôn quê đó với nơi này cơ chứ. Có nhiều thứ khi ta nhắm mắt thì chúng có vẻ như giống nhau, nhưng khi mở mắt ra mới biết chúng hoàn toàn khác nhau.

Lúc này trời mùa xuân vẫn còn lạnh. Cát Niên mặc không ít nhưng ở đây không khí ẩm nên tay lạnh buốt, cũng may phía trước có đèn chiếu, nhưng không biết còn phải đi bao xa nữa. Phía sau cô có tiếng bước chân, Cát Niên không tưởng tượng ra có ai ngốc nghếch cũng đi bộ như mình, cô quay lại trong lòng có chút hy vọng, đúng lúc Hàn Thuật đang đưa tay lên định vỗ vai làm cô giật mình thì bị cô phát hiện, nhưng cậu ta vẫn không tỏ ra bất ngờ mà lại chuyển thành động tác vẫy tay.

“Bất ngờ quá nhỉ, cậu cũng đi bộ à?” Hàn Thuật hít một hơi, cậu mặc chiếc áo khoác mỏng màu trắng.

Cát Niên kiễng chân nhìn xuống núi, hiếm hoi loắm mới thấy bóng và ánh đèn một chiếc xe màu thẫm đang đi xuống, cô đi đường này đã được mười phút nhưng không thấy xe nào đi ngược về phía mình.

“Ừ, bất ngờ thật đấy, chiếc xe chở cậu cũng để cậu xuống giữa đường à?”

Hàn Thuật không giải thích gì cả, cậu đi trước Cát Niên một chút, chậm rãi nghịch tua rua của chiếc khăn trên cổ.

Lúc này Cát Niên mới để ý cổ cậu ta quàng chiếc khăn lông cừu màu đỏ, trông rất bắt mắt.

“Cậu thấy thế nào?” Hàn Thuật quay lại nhìn cô, đi sang đường ngược lại.

“Cái gì thế nào cơ?”

“Ôi, khăn của tớ ý!” Hàn Thuật tỏ vẻ bất mãn.

Cát Niên cúi đầu cười, không nói gì cả.

Hàn Thuật mất hứng, đưa tay kéo cành cây lá rộng không rõ là cây gì ở bên đường, chẳng may bị dính đầy nhựa cây, lập tức rụt tay lại.

“Á, cho tớ xin tờ giấy ăn.”

“Giấy ăn á? Tớ không có.”

“Khăn tay vậy.”

“Cũng không có.”

“Con gái đi ra ngo