XtGem Forum catalog
Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212074

Bình chọn: 7.00/10/1207 lượt.

cây sẽ mãi mãi chỉ nhớ Tiểu hòa thượng và Cát Niên lúc trước mà thôi.

Cô sợ sệt và cẩn thận giống như lo ai đó biết được chuyện của mình, cố ý khắc vào phía ngược sáng của cây, đến cái tên đó cũng không dám viết thẳng ra.

tht&cn

Sẽ không có ai nhìn thấy vết khắc này, trừ khi cảm nhận nó bằng bàn tay mềm mại. Nhưng liệu ai sẽ thương xót cây lựu già cỗi và những thân cây xấu xí này đây? Ai sẽ nhớ đến sự tồn tại của góc nhỏ yên tĩnh này đây? Trừ phi người đó đã để nó trong tim.

Khi khắc chữ t đầu tiên cô vẫn chưa quen tay nên hơi mờ. Khi khắc xong, cô trở lại khắc thêm cho đậm, chiếc kẹp tóc trượt tay rạch một vệt dài xuống, cứa vào ngón tay bên trái của cô. Bị một vật sắc nhọn cứa, tay lại bị lạnh quá lâu, ban đầu chỉ hơi đau, cô không phản ứng gì, lát sau nhìn lại, máu đang trào ra từ vết cứa.

Cát Niên không kêu gì, chỉ giữ chặt vết thương, lúc này mới nhớ đến gói giấy lúc nãy lấy ra từ ba lô của Hàn Thuật, cậu ấy mới dùng một tờ, số còn thừa vẫn chưa lấy lại, thế là cô tìm giấy để thấm vết thương. Băng vết thương xong, cô ngẩng đầu lên thấy Hàn Thuật đang leo lên chỉ còn bài chục bậc nữa.

Hàn Thuật thấy Cát Niên ngồi dưới gốc cây, vẻ mặt cô vô cùng ngạc nhiên, há miệng nói, nhìn là biết cậu ta sắp nói “cậu”.

Cát Niên hốt hoảng không nghĩ được gì, đặt ngón trỏ trước miệng ra hiệu cho cậu ta im lặng.

Cô không biết về sau Vu Vũ và Trần Khiết Khiết sẽ lo liệu việc này như thế nào, nhưng càng nhiều người biết chuyện chỉ càng thêm rắc rối, hơn nữa Hàn Thuật và nhà họ Trần lại có mối quan hệ rất thân thiết, Cát Niên không muốn đánh động đến hai người đang ở bên bia mộ, cũng không muốn để Hàn Thuật nhìn thấy cảnh tượng này.

Hàn Thuật đã không để âm thanh phát ra, Cát Niên vẫn sợ bị phát hiện, đứng dậy chạy về phía Hàn Thuật.

“Tạ…”

“Suỵt, đừng nói. Trên đó có ma đấy!” Trống ngực Cát Niên đập thình thịch. Lời nói dối Vu Vũ đã từng lừa cô không biết có lừa được Hàn Thuật hay không.

Hàn Thuật quả nhiên nhìn cô bằng ánh mắt “Thì ra là cậu có vấn đề, thật đáng thương,” nhưng tiếng nói cũng nhổ như Cát Niên.

“Thần kinh à, canh ba nửa đêm còn đâu có ma.” Vừa nói cậu ta vừa muốn đi xem rốt cuộc có chuyện gì.

Cát Niên bắt đầu lo lắng, không kịp nghĩ gì bèn giữ tay cậu ta lại, mười nón tay giữ thật chặt, cậu ta định giằng ra thì sẽ giữ tiếp chân cậ ta. Chuyện Vu Vũ và Trần Khiết Khiết không thể để cậu ta biết được.

Nhưng Cát Niên không ngờ bàn tay mình có thể níu giữ một người cố chấp và ngỗ ngược như Hàn Thuật. Tay cậu ta vùng vẫy gọi là một lát, sau đó trở nên ngoan ngoãn hơn giống như chủ nhân của nó.

Gió đông thổi qua cành thông, chạy trốn vào hư không vô tận, âm thanh phát ra mới bi ai làm sao. Tay Cát Niên lạnh, ở chỗ vết thương vấn cuốn giấy ăn, tay Hàn Thuật lại ấm và ướt, tay cô dần lấy lại được cảm giác ở đầu ngón tay, vết đứt tay cũng bắt đầu thấy đau.

Cát Niên cứ nắm tay Hàn Thuật như vậy đi từng bước xuống dưới. Với sự giàu có và phẫn nộ của bố mẹ Trần Khiết Khiết, trong thời điểm này chỉ có đưa Hàn Thuật đi càng xa thì Vu Vũ mới càng có thể được an toàn tạm thời.

Các bậc thang dần dần trôi qua dưới bàn chân hai người trẻ. Khi chân đặt xuống nền đất, trái tim lo lắng nãy giờ mới trở lại cõi lòng lạnh giá của cô. Cô dường như quên mất rằng sự tĩnh lặng và nghe lời khó tin của Hàn Thuật nãy giờ mới là vấn đề mà cô sắp phải đối mặt.

Hàn Thuật đứng đối mặt với Cát Niên, nhưng lại nhìn một cây thấp lùn trong bóng tối ở bên cạnh, tay Cát Niên vẫn nắm lấy tay cậu, không chặt, nhưng cậu cũng không giằng ra, tạo thành một dáng vẻ kỳ cục.

Cậu không nén được ho một tiếng nhỏ, bàn tay nắm tay cậu liền lập tức buông ra.

Khi đưa tay về, Hàn Thuật bắt đầu hối hận.

Cậu phải nói gì đó, để hóa giải bầu không khí tĩnh lặng nãy giờ.

“Bác cậu ở trên đó đấy à?” Hàn Thuật vừa nói vừa chỉ về phía bia liệt sĩ, vẫn giọng mỉa mai Cát Niên như mọi khi: “Có phải cậu muốn nói với tôi là bác cậu là yêu tinh già trong núi sâu, còn cậu là Nhiếp Tiểu Trái không hả?”

Cát Niên cười vu vơ: “Tớ đi dạo thôi, ở đây không khí trong lành.”

Hàn Thuật nhìn quanh, không thèm đáp trả những lời nói ngụy biện của Cát Niên, đêm khuya trời tối, núi non hiểm trở như vậy, cậu không muốn tìm lại cảm giác ghê sợ lúc đi theo Cát Niên nữa, nếu không có bóng của cô, nếu không phải chỉ có mỗi đường này thì chắc cậu con trai lớn lên ở thành phố từ nhỏ là cậu đã nghĩ rằng mình đang nằm mơ ác mộng.

“Trên đó có gì vậy?” Cậu ta đút tay vào túi áo, lấy lại giọng hỏi, dường như cậu đã xác định được trong lòng cô có ma.

Cát Niên nói: “Tớ đã nói là có ma, không phải để lừa cậu đâu. Con trai dương khí mạnh nên nếu cậu lên đó sẽ bị phát hiện. Đó đều là ma nữ chưa đến mười tám tuổi, không được chôn trong mộ tử tế, không được tảo mộ, nếu không chúng sẽ nhớ đến tên người trong nhà và đường về nhà. Loại ma này vô cùng hung dữ, chúng oán hận trong lòng, bởi vì có nhiều điều thú vị trong cuộc sống mà chúng chư kịp hưởng thụ, nếu bị những con ma đó theo thì cả nhà sẽ được không yên ổn, ngày xưa người ta gọi ma này là ‘âm hồn ma nữ’. Khi chúng xuất hiên thì bên