
không còn là Chiêu phúc nữa.” Lâm Hằng Quý đã từng nói con chó Nhật của ông ta là dòng giống cao quý, phải đặt một cái tên tiếng Nhật.
“Tên tiếng Nhật thì cũng phải có gốc chứ, tên là Marlag Ballet bình thường chỉ gọi là Ballet thôi.”
Tuy Cát Niên có nhiều chuyện buồn nhưng cũng không nhịn được cười. Họ đã đi đến con đường nhỏ bên bờ ruộng, những cánh rừng âm u đã ít hơn nhiều. Đường cũng hẹp hơn, chỉ đủ một người đi, Hàn Thuật để cho cô đi trước, còn mình đi sau một bước. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Cát Niên không cặp tóc lên, tóc cô dài bay ra phía sau, đuôi tóc uốn lượn theo bước chân cô, trông vô cùng nhẹ nhàn và kiều diễm.
Hàn Thuật đưa tay chạm thử vào đuôi tóc cô, cô không biết, cậu tiếp tục nắm một lọn tóc trong tay, mát và rất trơn, cảm giác này bỗng khiến Hàn Thuật thấy cái khăn quàng trên cổ làm cho mình hơi nóng.
Cậu không kiềm chế nổi tưởng tượng rằng, không biết mái tóc mượt mà như có nước này quấn lấy cổ cậu thì sẽ có cảm giác như thế nào.
Tóc vốn không có thần kinh cảm giác, nhưng Cát Niên bước đi không để ý bị trượt chân, người nghiêng về một phía, lọn tóc Hàn Thuật đang nắm trong tay bị giật làm cô đau.
“Ái!” Cát Niên quay đầu lại.
Hàn Thuật vẫn chưa buông tay ra, những sợi tóc đó như có ma lực cứ quấn mãi trong lòng cậu.
“Này, đây là tóc của tớ.” Cát Niên khẽ nhắc nhở cậu ta, Hàn Thuật cứ như không nghe thấy, cô chỉ biết nhẹ nhàng rút từng lọn tóc ra khỏi tay Hàn Thuật, nhưng tay cậu ta như bị tóc hút lấy, tiến dần về phía cô, dường như sắp chạm vào mặt cô.
Cát Niên hốt hoảng, hắt hơi một tiếng.
Cuối cùng Hàn Thuật cũng bỏ tay ra, lấy đôi găng tay cùng màu với chiếc khăn từ trong ba lô, đưa cho Cát Niên: “Cậu đeo vào đi không lạnh quá biến thành âm hồn ma nữ bây giờ.”
“Ừ, cảm ơn cậu.” Cát Niên đeo găng vào, găng vừa in. “Lát nữa tớ trả nhé.”
Hàn Thuật cười đáp: “Ai tính toán với cậu mà cậu phải nói, găng tay này chị tớ gửi về cho, dù sao tớ cũng không dùng đến.”
“Gằng này chị cậu mua cho cậu hơi nhỏ thì phải.” Cát Niên đưa tay ra trước mặt Hàn Thuật, cmar nhận rõ đây là len lông cừu rất ấm áp và mềm mại.
“Cũng không phải chị ấy mua cho tớ… à, chị ấy đôi khi thích làm những việc không đâu.” Hàn Thuật nói đến đấy, tuy mắt không nhìn Cát Niên nhưng trong đêm tối, Cát Niên cảm thấy mặt cậu đang nóng bừng.
Cát Niên bắt đầu cảm nhận thấy điều gì đó, có lẽ cô luôn biết, ánh mắt cậu nhìn cô vô cùng thân thiện, nhưng nó lại làm cô buồn.
“Cát…”
“Hàn Thuật, cậu không cầ đối tốt với tớ như vậy.”
Cát Niên chậm rãi cởi đôi găng tay ra, trả cho cậu.
Bước chân ngập nhưng ngoài cửa trái tim cô ngày càng đi xa, nói chi đây lại là bước chân trên con đường khác.
Hàn Thuật nhìn Cát Niên đang cúi dầu, cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa đằng sau câu nói của cô.
Một người kiêu căng như cậu ta, từ nhỏ đã quen với việc người khác đối tốt với mình, đến khi cậu lần đầu tiên thử đem điều tốt trao cho người khác, chưa kịp mở lòng mình đã phải nếm mùi từ chối.
Cảm giác xấu hổ làm khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên ngượng ngùng, cậu cười nhạt: “Tôi đối tốt với cậu bao giờ, tôi thấy cậu đáng thương nên trêu chọc cậu thôi, cậu tưởng tôi gì đó cậu thật à… Tạ Cát Niên, cậu nghĩ ngợi siêu thật đấy.”
Sau những lời nói đó của cậu, Cát Niên cũng đỏ mặt nhưng vẫn bắt Hàn Thuật cầm găng tay của mình.
“Cậu cầm đi.”
Hàn Thuật cầm xong vứt luôn xuống vệ đường: “Cậu đã đeo rồi tôi còn lấy làm gì nữa?”
Nói xong cậu liền chen lên trước, đi nhanh bỏ lại Cát Niên ở phía sau.
Cát Niên tiếc đồ nên nhảy xuống tìm, nhưng trời tối quá, chỉ thấy một chiếc, chiếc kia không thấy đâu, đành bỏ lại. Quay lại đường chính đã không thấy bóng Hàn Thuật đâu.
Cô cầm chiếc găng tay đó theo đường nhỏ đi về, cô không muốn về nhà bác, lúc đi cô đã nói với mẹ là đi sinh nhật bạn, bây giờ về muộn rồi thế nào cũng bị mắng.
Đi qua cửa hàng của Lâm Hằng Quý, thấy cửa hàng đã kéo xuống, đèn đã tắt, Cát Niên thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy trong góc tối đối diện cửa hàng có ánh lửa, tiếp đó là khuôn mặt Cát Niên vừa ghét vừa sợ hiện ra cùng với điếu thuốc của ông ta.
“Cát Niên, mấy năm không gặp, càng lớn càng xinh đẹp nhỉ, tóc cũng dài hơn nhiểu đấy.”
Nỗi sợ hãi vây quanh, cô có thể chạy, cũng rất nhanh, nhưng cô đang run sợ vì câu nói đó, chân không sao nhúc nhích nổi.
“Thằng nhóc Vu Vũ đó không đi với mày à? Chẳng phải nó muốn tao chết sao, sớm muốn gì tao cũng sẽ cho nó chết. Cát Niên, mày có quen chú Hằng Quý phải không? Đừng quên rằng vết sẹo mày để lại cho tao vẫn còn đây, có cần sờ thử không.”
Cát Niên lùi lại sau một bước, tay cô nắm chặt chiếc cặp tóc đã biến dạng, Lâm Hằng Quý cười bước tới, chỉ cần hắn ta bước tới một bước, cô sẽ, cô sẽ…
Cô đã chuẩn bị sẵn, khi cánh tay vừa giơ lên, cô nghe thấy tiếng Hàn Thuật từ xa quay lại hét: “Tạ Cát Niên, cậu tránh xa ra cho tôi.”
Cho anh nhìn về em – chương 34
Chương 34: Nhớ chào tạm biệt
Nếu cậu thực sự coi mình là người bạn quan trọng nhất, thì cho dù là sau này cậu có đi đâu, đi với ai, đi bao xa, có trở lại nữa hay không… trước khi đi xin cậu hãy nhớ chòa tạm biệt mình, có được