
Khải không chịu nổi, oán giận.
“Ừ ừ, cháu đẹp trai nhất, Tiểu Khải của cô.” Tôi bước chân trần đi đến bên cạnh cậu ấy, hoài niệm nhìn sườn mặt cậu, chúng ta đã lâu không gặp rồi.
“Này, An, cô có thể lại đọc truyện tranh cho cháu nghe không, cho dù cô đọc “Chú mèo đi hia”, cháu cũng sẽ nghe, đừng cho là cháu không biết ngoài Miyazaki Hayao* ra, cô thích nhất là Doraemon, nếu không tỉnh lại thì cẩn thận ngày nào đó cháu không kiên nhẫn là chạy đến quảng trường rống: tuổi to đùng rồi mà còn thích mấy loại truyện tranh trẻ con kia, cô sẽ bị người khác cười đến chết, thích gì thì cũng phải thích mấy bộ sâu xa một chút, tỷ như Transformers** hoặc Bleach*** chứ.”
(* Miyazaki Hayao: là đạo diễn phim hoạt hình và là người đồng sáng lập hãng phim hoạt hình Ghibli – hãng phim không chỉ nổi tiếng ở Nhật mà còn được đánh giá cao trên toàn thế giới.)
(** Transformers: một series phim hoạt hình của Mỹ, được đánh giá là thuộc mức TV-Y7-FV, tức “chương trình TV cần xem dưới sự hướng dẫn của phụ huynh” vì nội dung có những phần tối tăm, bạo lực đối với trẻ em)
(*** Bleach: kể về những cuộc phiêu lưu của Kurosaki Ichigo sau khi có sức mạnh của thần chết, nhiều cảnh đánh nhau, bạo lực)
Tôi cười cười, ừ, những truyện cháu thích đều rất sâu xa.
“An, rốt cuộc khi nào cô mới tỉnh.” Tiểu Khải cúi đầu rất sâu, nơi yết hầu nghẹn ngào không tiếng động như đang bi thống, bi thương tràn đầy “Cô tỉnh lại đi, được không.”
Ánh mặt trời không còn nhiệt độ, những tia nắng chiếu vào phòng bệnh – một nơi với nó mà nói chỉ là một góc nho nhỏ trên thế giới này, tôi cảm thấy mình thật bất lực, lại vươn tay, xuyên qua ánh mặt trời chậm rãi chạm vào mái đầu tóc đen ấy “Cô ở đây, Tiểu Khải, cô vẫn ở đây này.”
Mùi hương của Sồ Cúc hẳn là không tệ mới đúng, tôi cố gắng ngửi ngửi, nhưng vẫn không ngửi ra được, ánh mặt trời hẳn là rất ấm áp, nhưng tôi cũng không cảm thụ được dù chỉ một chút độ ấm. Ngồi trong phòng bệnh im lặng, chỉ ngồi nhìn ông truyền máu cuốn ở cổ tay cơ thể mình trên giường, tôi như vậy xem như đã chết hay là còn sống?
Tiếng của công cụ duy trì sinh mệnh hoạt động mang cảm giác như áp lực, trì hoãn, tôi nhìn giường bệnh, người trên giường nặng nề ngủ, nếu trẻ hơn khoảng hai, ba mươi tuổi thì có thể gọi là ‘người đẹp ngủ say’, nhưng giờ thì chỉ có thể gọi là ‘bà cô ngủ say’.
“Biến thành quỷ hồn bay xung quanh sao? Đầu tiên là xuyên qua, sau đó lại biến thành như vậy, có thể viết thành tiểu thuyết huyền huyễn mạo hiểm bán chạy rồi, à, thì ra tôi biến thành người thực vật, còn tưởng rằng đã sớm chết đi. Nếu là người thực vật thì thật phiền toái, còn có phí chữa bệnh cũng rất nhiều, đúng là làm liên lụy đến người khác.” Tôi thở dài một hơi “Nhưng hẳn là Miru đã chết rồi, sự đau đớn trong thân thể rất quen thuộc, lần đầu tiên khi đi ra khỏi căn phòng đầy thi thể ấy, tôi cũng thấy đau như vậy. Lance hẳn là sẽ không khóc, thằng nhóc kia rất vô tâm vô phế, trước khi chết không nghe thấy tiếng khóc nào chính là món quà tốt nhất của tôi, không biết tôi có được lên Thiên Đường hay không, khi nào thì thiên sứ sẽ bay tới đón tôi?”
Ngây ngốc nhìn trần nhà, tôi rất ít làm chuyện xấu, không lý do gì xuống Địa Ngục. Cho nên tôi phải chờ, đợi cho Majo già đi cùng cậu ấy xuống Địa Ngục, vấn đề là thế giới Hunter và nơi này có tương thông với nhau không? Nếu mà không tương thông thì dù tôi chờ đến mức hóa đá cũng không gặp được Majo.
Lại có người mở ra cửa phòng bệnh, cầm theo một bó hoa tươi Sồ Cúc, cực kỳ mỹ lệ tinh xảo. Cô ấy bước nhanh tới, vừa tháo cúc áo cởi áo khoác vừa ném một cái túi to màu đen xuống đuôi giường bệnh.
“An, hôm nay cảm thấy thế nào, tớ đi giúp cậu xử lý mấy việc kia rồi. Đúng rồi, bác sĩ nói trạng thái của cậu không tệ, ngủ tám năm, mười năm cũng không thành vấn đề, có phải thằng nhóc Tiểu Khải kia ngày nào cũng chạy đến đây khóc sướt mướt không? Cậu đừng để ý cái tên tiểu chết tiệt kia, lúc trước cái tiểu quỷ kia dám ở trước mặt tớ rủa cậu sớm chết, chỉ một câu đó thôi cũng đủ để tớ ghi hận nó cả đời, nếu không phải cậu che chở nó thì chắc chắn tớ đã chỉnh nó đến chết rồi, tuổi còn nhỏ mà dám tỏ vẻ mình rất giỏi sao? Hồi bà đây bằng tuổi nó, bà đây đã rành mạch việc buôn bán làm ăn rồi, chỉ tại cậu quá nuông chiều nó thôi.”
Cô ấy vừa nói vừa đi đến phía trước cửa sổ mạnh tay mở hết rèm ra, ánh mặt trời thoải mái chiếu vào phòng “Cậu thích nhất loại thời tiết này, đôi khi, tớ luôn cảm thấy cậu thích ánh mặt trời hơn là thích tớ, khiến tớ ước gì ngày nào cũng mưa, nhưng trời mưa thì cậu cũng rất vui vẻ, từ lúc quen biết cậu, tớ đã cảm thấy cậu là quái nhân siêu cấp rồi.”
Tôi cười dịu dàng nhìn cô ấy, thật hoài niệm giọng nói của cô cùng tốc độ nói vĩnh viễn nhanh nữa “Minh Lạc, có thể gặp lại cậu thật tốt quá, người bạn cũ của tôi.”
Quen biết với Minh Lạc, sớm nhất so với những người bạn khác, đoạn hữu nghị này cũng đi được xa hơn so với bất cứ ai.
“Tên ngốc Tử Thương kia đã trở lại rồi, đang ở nhà cậu chăm sóc Tiểu Khải, cứ nhìn thấy bộ dạng râu xồm xoàm quỷ dị của Tử Thương là tớ tức giận đến mức trực tiếp xác