Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210593

Bình chọn: 10.00/10/1059 lượt.

i suy nghĩ vô số lần, có thể bỏ qua thằng nhóc này thì tốt quá, tôi không cần lo cho cái tên ngu ngốc không hiểu gì này, lại không muốn khiến cho thằng nhóc này đau lòng. Sao tôi lại dính phải cái tên như cậu vậy?

Tôi phát hiện hắn cầm lại tay của tôi, nhẹ hỏi: “Miru?”

Nháy mắt mấy cái để rũ bỏ nước mắt, tôi cầm lấy cổ tay áo dùng sức lau mặt, ngẩng đầu đỏ mắt nhìn hắn, vẻ mặt hắn dịu dàng nhưng cũng hơi sững sờ nhìn tôi, tựa hồ chưa từng gặp qua trường hợp này và cũng không tìm thấy cách giải quyết. Ngây ngốc mà lại đặc biệt bình tĩnh, chỉ có người da mặt dày như hắn mới có thể như thế.

“Giống như cậu có chuyện của mình phải làm, tôi cũng có con đường của mình phải đi, nếu tôi muốn về Esme, cậu không thể tùy hứng cắt đứt đường lui của tôi như thế.” Dù cậu hiểu hay không, có tác dụng hay không, tôi vẫn phải nói suy nghĩ của mình cho hắn biết.

“Nhưng tôi không muốn cho cô trở về.” Hắn nằm ngả người ra sau, số táo trên đất lại bị dập thêm vài quả, nói chắc chắn như đinh đóng cột, lại không hề tức giận.

Tôi dại ra trừng gương mặt thanh tú đáng yêu của hắn, có một giây, tôi cực kỳ muốn cắn mạnh tay hắn, cậu không hiểu tiếng người sao? Lance.

Tôi thừa nhận thiên tài đều là siêu nhân, hoặc là người ngoài hành tinh, cho nên tôi không nói ngôn ngữ sao Hỏa thì cậu sẽ không hiểu có phải không?

Trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, hắn vô tư vuốt mái tóc dài ra sau đầu, hoa văn của giá chữ thập màu đen ở dưới bóng râm của tóc làm nền cho gương mặt tối tăm của hắn, dáng vẻ ‘ông đây muốn thế nào là được thế ấy’.

Tôi cúi đầu nhìn bàn tay hắn trong lòng bàn tay tôi, sau khi yên tĩnh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thôi vậy, thật hết cách với thằng nhóc này.

“Chrollo.” Tôi nhẹ nhàng cười rộ lên, cứ nghĩ đến tương lai là tôi liền đau đầu, sớm hay muộn cũng sẽ bị thằng nhóc này hành đến mức chết sớm, tôi ngẩng đầu dùng giọng điệu hài hước nói với hắn “Vậy… nếu cậu quan trọng hơn Esme thì sao?”

Có một số chuyện, thật sự rất đơn giản.

“Cô nói nếu sao?” Hắn dễ dàng cắt đi điểm mấu chốt, lạnh như băng nhanh chóng nói “Vì sao là nếu?”

“Ừ, cũng phải, cậu luôn không thừa nhận liên từ giả thiết ‘nếu’ này, vậy thì Chrollo… cậu quan trọng hơn Esme, được không.” Giọng nói của tôi mềm nhẹ, cố ý mang theo sự ngọt ngào cười nói của con gái, không có nếu, vậy thì cậu quan trọng hơn Esme, được không.

Tôi càng cười càng sáng lạn, kỳ thật có gì là không thể chứ “Đúng rồi, cậu quan trọng hơn sách của tôi, hoa tôi trồng, bạn bè của tôi, bầu trời của tôi, những người tôi yêu mến, cậu nói được không?”

Toàn bộ đều là cố ý, cố ý dùng giọng nói ngọt ngào nhất, thái độ trẻ con nhất, có giống làm nũng không?

Hắn không còn tươi cười nữa, trong đôi mắt không có ánh sáng ấy chỉ có sự cố chấp ngưng kết, lại vỡ tan trong nháy mắt. Tôi nhìn thấy những điểm màu xanh lạnh li ti giấu ở sau màu đen sâu không thấy đáy kia, dễ dàng tràn ra.

Tim đập của hắn có một giây trở nên nhanh hơn, tôi vươn tay túm lấy áo sơmi trắng trước ngực hắn bị dính bẩn từ quả quýt, không chút phòng bị ngả vào trong lòng hắn, cảm nhận độ ấm không bao giờ thay đổi của hắn, sau đó trong tiếng tim đập nhanh của hắn, tôi hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn hắn, một cái hôn rất mềm mại.

Hắn lúc này, phòng bị lơi lỏng hơn cả tôi, chúng tôi tựa hồ đều quên điều cơ bản nhất khi hôn môi là phải nhắm mắt lại, cho nên màu sắc đôi con ngươi của hắn nhiễm màu xanh thuần khiết của đôi mắt tôi.

Hắn thật sự rất thích ngẩn người, tôi cười nhẹ, dừng nụ hôn nhẹ nhàng trước khi hắn ngẩn người xong, sau đó ở khoảng cách gần đến mức có thể cảm thụ hô hấp của đối phương, tôi nhìn đôi mắt in màu xanh của hắn, yêu chiều nói: “Chrollo, em yêu thương anh cả đời, anh nói được không?”

Không có ai nói cho anh sao, muốn yêu nhau thì đầu tiên phải đứng đắn tỏ tình, phải thề non hẹn biển, thâm tình dứt khoát đi tỏ tình, nếu không thì sao có thể xem như yêu nhau chứ.

Tôi nắm chặt bàn tay ấm áp của hắn, nghiêm túc nhìn đôi mắt luôn không hiểu biểu đạt cảm xúc chân thật như thế nào của hắn, vẫn vui vẻ tiếp tục nói: “Em đặt anh ở trong lòng, nơi quan trọng nhất, anh quan trọng hơn bất cứ ai, anh nói được không?”

“Quan trọng, là cái gì?” Nếu lúc trước, để ngủ được, hắn còn có thể nghĩ ra phương pháp đọc thơ, vậy thì hiện tại thằng nhóc đang ra vẻ thông minh này, chắc chắn ngay cả thơ cũng sẽ không biết đọc, hắn chỉ biết mang gương mặt không chút thay đổi, vô tội không hiểu.

“A, anh biết mà.” Tôi nghịch ngợm cười gật đầu với hắn, tôi đã nói rõ ràng đến thế rồi, sao cậu có thể không hiểu, cậu chỉ là không tin mà thôi “Chrollo, cái gọi là vĩnh viễn cũng chỉ là cả đời mà thôi, cả cuộc đời người rất ngắn, anh vừa đọc sách vừa ngây người, cho nên không hề có chút mạnh mẽ nhiệt huyết của nam thanh niên chút nào, nam thanh niên sao có thể thiếu đi sự nhiệt huyết chứ, sao có thể dễ dàng e ngại lời hứa vĩnh viễn không phản bội như vậy.”

Cho nên đã nói cậu đừng nên rảnh cái là lười nhác chạy vào phòng ngâm mình vào núi sách như vậy, cậu sắp trở thành con mọt sách rồi.

“Em nói anh quan trọng hơn Esme, là ý gì?” Hắn nháy mắt m


XtGem Forum catalog