Disneyland 1972 Love the old s
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210470

Bình chọn: 7.5.00/10/1047 lượt.

a quýt.”

Hắn lạnh lùng cười ra tiếng, sau đó tôi nghe thấy ông chủ người ta gào khóc nói: “Thật sự… Thật sự không cần tiền đâu! Không cần! Hai người muốn bao nhiêu cũng được hết!!!”

Tôi thở dài một hơi, đau đầu thật.

Khi trở về, ánh chiều hoàng hôn kéo dài bóng dáng chúng tôi trên con đường bằng phẳng đến đấu trường Trên Không, tôi bóc vỏ một quả quýt chậm rãi đi theo hắn đi về, hai tay hắn xách hai túi quýt, còn có vài quả táo mà ông chủ ‘tặng’.

“Tối nay đành phải ăn bánh quýt, đúng rồi, không biết còn trứng gà không.” Tôi bóc vỏ quả quýt tiếp theo hình cánh hoa rồi để vào lòng bàn tay đưa cho hắn ăn, hắn rất tự nhiên cúi đầu dùng miệng lấy.

“Anh muốn trà vỏ quýt, pha đường phèn.” Hắn xách một đống quýt, bắt đầu tính toán số quýt này có thể làm bao nhiêu trà vỏ quýt.

“Được, trà vỏ quýt để giải nhiệt cũng không tệ, tuy rằng phơi khô hơi phiền toái, không biết ngày mai trời có nắng không, em cũng nên mua thuốc say xe.”

Hoàng hôn ở sau lưng đấu trường Trên Không, mặt trời dần dần lặn xuống, chúng tôi giống như tản bộ chậm rãi đi trở về, thời tiết hôm nay thật đẹp.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đừng nghi hoặc vì số chữ trong chương này thiếu, tôi vì một chương này mà nôn ra ba lít máu.

Ngồi trở lại góc tường tìm tìm lại mình, thì ra một quyển sách này viết đến tận đây, tôi cũng chỉ muốn nói một câu mà thôi.

“Chrollo Lucifer, tôi tìm một người đến yêu thương anh cả đời, anh nói được không.”

Yêu thương anh cả đời, thật đấy

Chương 124: Nếu Có Một Ngày Như Vậy…

Tôi nhìn đồng hồ báo thức, lại cúi đầu sờ sờ quần áo còn chưa may vá xong, đành phải đâm cả kim và chỉ trắng vào trong quần áo, sau đó gập áo sơmi đã giặt sạch này vào ba lô, về nhà rồi lại khâu vậy.

Đi giày vải, khoác ba lô, tôi đi vào phòng khách, nhìn thấy tên lười đang ‘cắn’ sách ở sô pha, phơi nắng sớm trước cửa sổ kính sát đất, tóc cũng không chải gọn gàng.

Tôi đi đến sau sô pha, khoát tay lên vai hắn, vươn ngón tay giúp hắn vuốt mái tóc lộn xộn xuống.

Hắn khẽ lật sang một trang sách, tôi thuận tiện liếc một cái, là sách tranh bảo vật bách khoa toàn thư, một đầu lĩnh tướng cướp đang xem loại sách này, bạn rất khó tưởng tượng hắn lại muốn làm nhà nghệ thuật.

“Em đi về trước, anh cũng đừng lang thang ở ngoài quá lâu, nhớ sớm về nhà một chút.” Tôi dịu dàng vươn tay ôm hắn dặn dò.

“Được, Miru, có phải phố Bối Bối có thứ gì khiến em muốn trở về không?” Hắn rất thả lỏng để mặc tôi ôm hắn từ phía sau, hơi nghiêng đầu tiếp tục lật sách.

“Đúng vậy, nhóm Harris rất vất vả, cho dù có thể em không giúp được nhiều, nhưng dù sao em vẫn là một thành viên của phố Bối Bối, có thể giúp bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu vậy.” Tôi cúi đầu thói quen theo dõi trang sách trên tay hắn.

“Văn tự di tích mộ địa còn cần thời gian dài để xử lý, tài phiên dịch của em sẽ có tác dụng vào chỗ mấu chốt, phố Bối Bối lấy mộ địa làm mục đích nghiên cứu, cho nên đám chuyên gia kia sẽ rất hy vọng em trở về.” Hắn cười khẽ, dưới ánh sáng buổi sớm mang theo nhu hòa không nói nên lời.

“Em nghĩ lấy tố chất cơ thể của em, muốn thành Hunter di tích, thì vẫn rất khó khăn. Cho nên tiếp tục phiên dịch là phải, bởi vì như thế có thể tùy thời tiếp xúc tư liệu văn vật quan trọng, còn nữa, em tính bắt đầu sửa sang lại lịch sử khảo cổ của gia đình mình. Có rảnh anh cũng giúp em sửa sang lại, trí nhớ của anh tốt hơn em.” Tôi hơi híp mắt, cùng hắn nhìn quyển sách ba giây lật một tờ trên tay hắn, bởi vì phần lớn đều là tranh có màu, tốc độ hắn lật sách không làm trở ngại tôi.

“Lịch sử khảo cổ của nhà Sylvia sao? Anh nhớ rõ một người nổi danh tên là Nina Sylvia, người đầu tiên phát hiện mười đại mộ địa hơn nữa còn thành lập hệ thống Mộ Địa học. Em có thể bắt đầu từ phụ nữ này trước, tư liệu của phụ nữ này có vẻ dễ dàng tìm kiếm và tổng kết. Sau đó lấy số tư liệu đó làm đầu, mở rộng đi thu thập sẽ dễ dàng hơn.” Hắn gõ đầu ngón tay vào trang sách đang cầm, nghĩ nghĩ, trong vài giây đã tìm ra đường đột phá tốt nhất.

“Đúng là có vẻ dễ dàng, nhưng cái gì mà phụ nữ này, phải gọi là tiền bối.” Tôi vẫn không chịu nổi thái độ quỷ dị đối xử với người khác như vậy của hắn, đối với những người quen thì đỡ, trực tiếp gọi tên. Những người không quen hoặc là người hắn cho là vô dụng thì xưng hô cơ bản toàn là, nữ giới thì là “phụ nữ kia”, nam giới thì “Tên kia”, trẻ con thì gọi “thằng bé” v.v…, nghe lâu thật không chịu nổi.

“Ừ, lần này em trở về thì vẫn vào phố Bối Bối, anh không phải thành viên phố Bối Bối, cho nên về sau anh trở về đó, cái ông già Harris kia sẽ không dễ dàng cho đi qua, lằng nhằng với cái ông già kia thật phiền toái.”

“Không phải cái ông già kia, gọi là tiền bối.” khóe mắt tôi co giật, không xưng hô lễ phép gì cả, chả trách luôn chọc tức người khác. Harris ghét nhất những tiểu bối không có lễ phép, nếu ngày nào cũng gọi ông là ông già, Harris có ấn tượng tốt với anh mới là lạ.

“Anh không thích cái ông già đó, hắn rất phiền toái, hơn nữa bây giờ hắn không nghe thấy, về sau gặp thì hãng gọi hắn là tiền bối.” Hắn cũng không ngại dối trá, cho nên một chút cũng không cảm thấy tác