
phong kẻ hai mặt của mình thế nào.
“Được rồi, xem ra Harris rất khó thích anh, chỉ cần Harris không muốn giết anh, anh đều có thể ứng xử tốt mới đúng.” Tôi hết cách với tính trước sau không đồng nhất của hắn, hắn đã chán ghét thì sẽ tuyệt không bắt buộc mình.
“Hắn không giết được anh, bởi vì anh còn giá trị lợi dụng để cung cấp cho em sinh khí của anh, khiến hắn cố kỵ. Nhưng anh vẫn cảm thấy, phố Bối Bối là lực lượng bất thường nhất trong ba lực lượng quan trọng của Esme, bởi vì không có địa vị chức năng chính xác như Lệ Đại Đạo là chống đỡ kinh tế của Esme, phố Số 13 là duy trì trị an ninh, chỉ có nơi phố Bối Bối tụ tập nhiều nhân tài đặc thù là mơ hồ nhất. Nếu chỉ là vì duy trì quân dự bị cho đội chấp pháp, vậy thì đối với phố Bối Bối mà nói chính là lãng phí rất lớn tài nguyên.”
Hắn ngừng động tác lật sách, hình như tìm được chuyện mà hắn cho rằng thú vị, sau đó bắt đầu lầm bầm lầu bầu phân tích, ví dụ như nguyên nhân sâu xa về sự tồn tại của phố Bối Bối.
Tôi nhẹ nhàng cúi đầu, nhất thời hơi hoảng hốt, vết rách loang lổ trên chữ ‘Pháp’ màu đen bỗng trở nên rõ ràng, đột nhiên xuất hiện dưới mặt trời đỏ, giữa máu tươi và hoa tươi nở rộ đan xen nhau.
Tôi nói về câu tổng kết của hắn: “Kỳ thật, mục tiêu của phố Bối Bối thật sự chỉ để trợ giúp cho đội chấp pháp.” Nhưng đây cũng không làm phố Bối Bối lãng phí tài nguyên, chỉ là người ngoài cuộc không thấy rõ đội chấp pháp ngoài công việc bảo vệ Esme ra, còn có một mục tiêu khác mà thôi.
“Vậy nếu không phải cơ quan cao cấp của Esme mắc sai lầm ngu xuẩn, thì là đội chấp pháp kỳ thật còn có mục tiêu khác cần số lượng lớn nhân tài vĩ đại thực hiện, hơn nữa theo lịch sử tồn tại của phố Bối Bối, mục tiêu này không thể là ngắn hạn. Em nói đúng không, Miru?” Hắn tò mò quay đầu nhìn tôi.
“Anh đấy, ngẫu nhiên thả lỏng một chút đi, bằng không sớm hay muộn đầu óc sẽ quá mệt mỏi đấy.” Tôi bất đắc dĩ vươn tay ra lật trang tiếp treo của quyển sách trên tay hắn, đối với loại trinh thám liên tưởng đáng sợ này của hắn, tôi thấy nhưng không thể cảm thấy kinh dị. Đọc sách một nửa rất khổ sở, tôi không thể nói bỏ là bỏ được một cách tự nhiên như thằng nhóc này.
“Em thích con dao này sao? Trang sức của quý tộc hoàng thất Iraq ba trăm năm trước, ở… phòng đấu giá của thành phố Yorknew năm ngoái, bị người khác mua rồi sao?” Hắn cúi đầu nhìn trang sách tôi vừa lật đến, trên trang xinh đẹp có hình ảnh của một con dao cổ tao nhã.
Tôi thấy hắn âm trầm mà quỷ dị mỉm cười, chỉ biết bây giờ trong đầu hắn tuyệt đối không nghĩ chuyện gì tốt, cả đời này, rất có khả năng tôi sẽ phải nhân nhượng mấy hành vi chết tiệt của thằng nhóc này, nhân nhượng đến mức nôn ra máu. Có khi tôi sẽ nghĩ nếu hắn không đến từ Meteorcity thiếu thốn, có lẽ hắn còn cứu được.
Đáng tiếc trên thế giới này không có ‘nếu’, cũng rất ít có cái gì ‘có lẽ’.
Tôi vươn tay dễ dàng che đi đôi mắt rõ ràng không có cảm xúc gì dao động nhưng lại rõ ràng cực kỳ tham lam của hắn.
“Lance, anh biết rõ em không thích mấy thứ ấy.”
Khó thích ứng nhất chính là cái đầu của hắn vĩnh viễn muốn tính toán xem nên cướp đoạt phá quán như thế nào.
“Nhưng em muốn nghiên cứu di tích khảo cổ học, có đồ vật thực tế không phải sẽ giúp được nhiều sao? Kỹ thuật giám định đồ cổ của anh đa số là nhờ quan sát đồ vật thực tế, những thứ này, đọc sách là vô dụng.” Hắn từ từ nhắm hai mắt, không quan tâm chuyện tầm mắt bị cướp đoạt, vẫn tiếp tục lật sang trang tiếp theo.
“Em chạy vào bảo tàng mượn văn vật nghiên cứu cũng làm được, làm gì mà phải mang văn vật chân chính về nhà, rất chướng mắt, rất nhiều này thứ cổ ngoài giá trị nghiên cứu ra, kỳ thật ngay cả nhìn chằm chằm mãi cũng không thấy chỗ nào xinh đẹp. Em lại không chăm sóc nổi mấy lão tổ tông đặt ở trong tủ thủy tinh nhiệt độ ổn định. Không cần là không cần, anh rảnh rỗi thì anh mau sửa tính trẻ con đi, đừng nhìn đến cái gì là muốn cái ấy, sau đó nói vứt là vứt.”
Tôi buông tay khỏi hai mắt hắn, tiếp tục ôm hắn đọc sách.
“Thứ không có giá trị thì dù anh nhìn thấy tận mắt được cũng sẽ không có hứng thú, anh không nhìn thấy cái gì là muốn cái ấy.” Hắn rất nghiêm túc phản bác, hình như muốn dùng thái độ này nói cho tôi biết hắn thành thục đến mức nào, nhìn thấy thứ siêu giá trị mới lấy, không có giá trị thì sẽ không cần.
“Cách định giá trị của anh luôn khiến cho em đau đầu, kỳ thật một hòn đá ven đường cũng có giá trị.” Tôi thản nhiên nói, ví dụ như tảng đá có thể làm đường hoặc xây dựng nhà ở.
“Không có giá trị gì, một hòn đá nhỏ không có một chút giá trị gì.” Hắn căn bản không có hứng thú với đá, cho nên gọn gàng dứt khoát ấn một con dấu đỏ ghi: không có giá trị.
“Đúng, sau đó anh nhất định sẽ nói một hòn không giá trị, tạo một con đường cũng phải mấy vạn mấy vạn hòn đá mới khiến nó có giá trị nho nhỏ, luận về giá trị của anh kiểu gì vậy? Cái gọi là giá trị trong miệng anh chính là chiếu theo ham muốn của anh mà thành, nếu cứ như vậy thì nếu dùng được đòn bẩy, bẩy Trái Đất lên, đặt vào lòng bàn tay anh, anh cũng cảm thấy không có giá trị.” Tôi thật sự muốn trợn trừng mắt với thằng nhóc này