
, thứ mình muốn thì đều có giá trị, còn lại đều cút xa một chút, như một đại thiếu gia tùy hứng tới cực điểm.
“Đối với nhân loại mà nói, cái gọi là ham muốn…”
Hắn bắt đầu chậm rãi nói thao thao bất tuyệt nhưng bị tay tôi che kín miệng lại, tôi rốt cục không chịu được thấp giọng oán giận “Đừng lôi toàn nhân loại vào, đừng lôi cả Huyền bí học Triết học Sinh mệnh học Tội ác học vào, còn nữa, anh nên gặm mấy bộ sách to hơn đi, mọt sách.”
Khi tôi buông tay ra, hắn cười cười, không mấy để ý kết quả biện luận, nếu nói gì thêm nữa thì chúng tôi sẽ lại ném loạn sách lên rồi bóp mặt nhau, mấy thứ này ngoài để giết thời gian ra, thật sự không có ý nghĩa thực chất gì.
“Anh muốn kéo dài tới khi tàu bay cất cánh sao?” Tôi nhìn đồng hồ báo thức phía phòng khách, bị hắn kéo dài một lúc lâu rồi, có vài đề tài rõ ràng mình rất không quan tâm nhưng vẫn muốn khơi mào lên rồi bám lấy không tha, khiến tôi không cẩn thận, thói quen sa vào.
“Từ lúc đi vào phòng khách đến bây giờ, em đã nhìn đồng hồ ba lần, mấy thứ này không đủ để cho em sa vào đến mức không thoát thân ra được.” Hắn khép sách lại nói với tôi, có chút lạnh nhạt.
Tôi tươi cười dịu dàng, dụi dụi hắn nói “Chúc em thuận buồm xuôi gió đi.”
“Thuận buồm xuôi gió.” Hắn lặp lại lời nói của tôi, nhưng không hề có cảm xúc mạnh mẽ nào.
“Cám ơn, hẹn gặp lại.” Tôi nghiêng đầu cho hắn một cái hôn vào má, sau đó vác balo của tôi lên vai đi về phía cửa.
Lúc mở cửa, tôi đột nhiên đứng lại, nhớ tới cái gì đó, ngây người một hồi, nếu điều ấy có thể…
Không chút chần chờ xoay người lại, nhìn thấy hắn đã đặt sách xuống, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ sát đất thâm trầm ngẩn người. Tôi dẫm lên thảm mềm mại, gần như là chạy về ôm lấy hắn, hắn có chút vô tội nhẹ giọng nói: “Miru?”
“Chrollo, không phải anh luôn muốn tặng em thứ gì đó sao?” Tôi nhìn phương hướng hắn vừa nhìn, thành phố phồn hoa ngoài cửa sổ xa xôi mà mang lại trí tưởng tượng tràn ngập, giờ khắc này tôi cực kỳ nhớ Esme của tôi, còn có bia kỷ niệm – biểu tượng cho sự bảo vệ ấy.
“Anh cho em thứ ấy đi.” Tôi nói nhỏ, lặng lẽ nói vào lỗ tai hắn, như là chia xẻ một bí mật nhỏ chân thành thân mật.
“Em… muốn?” Hắn ngây người vài giây, thật sự ngây người.
Có thể khiến cho thằng nhóc thiếu một nửa thất tình lục dục này kinh ngạc như vậy, tôi nên vinh hạnh không?
“Nếu anh biến được, liền cho em đi, có một ngày chúng ta về Meteorcity, em trồng hoa cho anh xem.” Tôi thâm tình nói ra giấc mộng đã có từ rất lâu rất lâu trước kia của thân thể này, giọng nói đầy hoài niệm.
Anh đã cô độc sống sót đến giờ, em không thể thay đổi hết thảy sự tàn nhẫn của Chrollo Lucifer, vậy thì cho em thứ ấy đi, em muốn cố gắng mang hết mọi sự tàn nhẫn tùy hứng của anh đến nơi có ánh sáng.
“Nơi ấy, không hoa nào có thể sống được, Miru, em vẫn thiên chân như vậy.” Hắn ngẩng đầu cười tự nhiên chân thật, một cái tươi cười tự tin “Được, anh cho em.”
Ánh mặt trời vừa mới gõ cửa thủy tinh trong suốt đi vào phòng khách thoáng đãng này, lần đầu tiên tôi cảm thấy hắn tươi cười thật ấm áp.
Chrollo, có một ngày chúng ta về Meteorcity, em sẽ làm cho anh một vòng hoa, giấc mơ này có thể khiến cho chúng ta đi đến tận cùng của thế giới.
Chương 125: Một Con Gấu Nhỏ Và Một Con Gấu Nhỏ
Tôi đi vào thang máy cười nói với cô tiếp viên thang máy: “Phiền cô, tầng một.”
Nói xong dựa vào tường thang máy chờ đợi cửa đóng lại, đấu trường Trên Không xuất hiện rất nhiều tập trong truyện tranh, lấy tuổi của Chrollo để suy tính thời gian mà tôi đã gần như quên không còn một mảnh, nói cách khác, khoảng mười năm sau, nhân vật chính mới xuất hiện.
Mười năm, khoảng cách rất dài, đến lúc đó, trí nhớ trong đầu tôi có thể còn lại bao nhiêu, một đoạn thời gian có lời tiên đoán về Chrollo Lucifer?
Tôi ngẩng đầu nhìn thang máy đang dần dần xuống tầng trệt, tâm tình yên lặng nói không ra lời, mười năm sau tôi và hắn sẽ trở nên thế nào, thì đó là chuyện mười năm sau. Tôi hy vọng con đường đời mình đi có khoảng cách với con đường mà nhân vật trong truyện Hunter phải đi rất xa xôi.
Rất có khả năng cả đời này tôi cũng không gặp nhóm bốn nhân vật chính, cũng sẽ không nhìn thấy con của Ging và Killua giống mèo. Dù sao đã lâu như vậy, tôi cũng rõ ràng nơi này chính là một thế giới khác, chân thật đến mức bạn không thể cầm lấy được, chỉ cần bạn không cố ý tiếp cận, thì chuyện đã xảy ra trong nguyên tác truyện không có khả năng vô duyên vô cớ chạy đến trước mặt bạn.
Bất luận là đối diện nhau hay là gặp thoáng qua, những người trong truyện tranh ngoài hắn ra, số người tôi có thể nhớ rất ít.
Khi đến tầng một trăm chín mươi, thang máy dừng lại mở cửa, có người tung lá bài pocker vừa chơi vừa đi vào, tôi yên lặng cúi đầu ngẩn người. Mặc kệ trong lòng vẫn còn có trí nhớ về thời gian có lời tiên đoán cho Chrollo Lucifer, không biết vẫn là không biết.
Trên gương mặt sạch sẽ của thiếu niên tóc đỏ có một đôi mắt hẹp dài mang vẻ yêu mị, xinh đẹp khiến người ta không được tự nhiên.
Hắn nhìn không chớp mắt vừa ăn kẹo cao su, vừa nghịch một bộ bài pocker ở trong tay xếp thành các hình dạng khác nhau