
của cô ấy lên đầu tôi, cô ấy cười nói: “Hoan nghênh lần sau vào thang máy, Miru.”
Tôi gật đầu, sau đó duỗi hai tay ra ôm chặt lấy cô ấy “Cám ơn cô.”
Thoải mái thong thả đi ra đại sảnh lầu một của đấu trường Trên Không, ra bên ngoài, quay đầu nhìn lên phát hiện tòa nhà này vẫn rung động lòng người như trước, tôi giơ thẳng bàn tay, đặt hơi ngang trước trán, kính chào tòa nhà trọc trời này một cái “Hẹn gặp lại, và kính chào người đã sáng tạo thế giới này.”
Khi tôi xoay người, không hề có một tia dao động nhìn phía trước, trên con đường lớn bằng phẳng người đến người đi, nhưng bạn vĩnh viễn rất khó bỏ qua cái tên có mái tóc màu xanh lá xinh đẹp, miệng ngậm một vài thứ lung tung kỳ quái đi ngang qua. Cậu ta xoay người sang một phía, đứng giữa đường, ngẩng đầu nhìn trời, ai đi qua cũng đều nhường đường cho cậu ta.
Rất kiêu ngạo, bước chân của tôi không thay đổi đi qua, lúc sắp chạm vai, cậu ta tự nhiên lùi bước nhường đường cho tôi, sau đó quay đầu lấy hoa bên miệng xuống, nói với tôi: “Ai u, cô gái như hoa như ngọc, em là mặt trời xinh đẹp, anh nguyện làm ngôi sao của em, chúng ta lập tức vào lễ đường đi.”
Tôi ngây người nhìn hắn, đột nhiên vui vẻ lên “Majo, anh sắp làm nghệ nhân hài của quảng trường lớn Esme sao?”
Majo thô lỗ lắc lắc hoa, không hề cho tôi khuôn mặt tươi cười, nói với tôi: “Này, cô nhóc, em nói cái gì đấy, nhìn thấy một anh đẹp trai thành thục như vậy ca ngợi em là mặt trời, vậy mà em còn chưa thỏa mãn sao?”
“Được rồi, anh đẹp trai Majo, tàu bay của em sắp bay rồi, anh có thể biến thành Sao Băng chở em về Esme xinh đẹp của chúng ta không?” Tôi không thèm để ý, buông lỏng tay nói, sau đó đi phía trước.
“Sao Băng có gì đặc biệt hơn người chứ, tôi chạy còn nhanh hơn Sao Băng nhiều, cái ông già Harris chết tiệt kia lúc trước dám không cho anh tới tìm em, nói là tính cách hấp tấp của anh sẽ làm vướng víu, ông ta già cả ngu ngốc mới vướng víu.” Majo điều chỉnh bước chân, nghênh ngang đi bằng với tôi.
“Nói đến chuyện này, rốt cuộc Esme có bao nhiêu người của Meteorcity thế?” hai tay tôi nắm dây đeo ba lô hỏi, khoảng trời xanh phía trước, đám đông vội vàng đi ngang qua, hình thành một phong cảnh rất đặc sắc.
“Ai biết, đó là công việc của ngành thống kê, anh chỉ biết trong phố Bối Bối ngoài anh ra, Shiyou là Sahil ‘lừa’ trở về thì không tính, cái tên Mizuno hay nổi điên kia nữa, còn có Samee nhà Jane, cả thợ sửa chữa có chứng bệnh cuồng sửa chữa nữa, còn có một vài người không muốn nói ra, anh cũng không nói, Miru, em khôi phục trí nhớ rồi à?” Majo ngẩng đầu nhìn trời, nhìn không chớp mắt tiếp tục đi, trả lời rất bình thản.
“Không, em chỉ có một giấc mơ, em mơ thấy đoàn người chúng ta cầm giống hoa chạy đến Meteorcity, sau đó một thanh niên khoác áo khoác trên lưng viết chữ ‘Pháp’ màu đen nói, chúng ta phải trồng hoa ở đây.” Tôi dịu dàng cười nói.
“Có lầm hay không thế, cái thằng nhóc Touya Jiren ngốc nghếch kia có điểm nào đẹp trai chứ, cái tên kia còn ngu ngốc hơn cả em đấy, trên thế giới này, anh không tìm thấy ai ngu ngốc hơn anh ta đâu.” Majo lập tức khinh thường phản bác, dáng vẻ rất khinh thường người nào đó.
“Majo, anh có thích Meteorcity không?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Mọi người, có thích Meteorcity không?
“Không thích, hơn nữa cái nơi Meteorcity quỷ quái kia, anh hoài nghi một ngàn năm sau vẫn cứ thế thôi, anh chán ghét Meteorcity, cực kỳ chán ghét.” Majo tươi cười lưu manh, thái độ không quan tâm.
“À, vậy sao?” Tôi lắc đầu, bước chân trở nên vui vẻ.
“Đúng vậy, ông đây cảm thấy cái nơi quỷ quái kia có nát đến mức nào đi nữa cũng sẽ không nát hơn bây giờ đâu, Touya Jiren nói, một khi đã như vậy thì chúng ta dù không cẩn thận dẫm nát cái nơi Meteorcity kia, nó vẫn tên là Meteorcity thôi, vậy thì còn có cái gì phải sợ. Sau đó anh phát hiện, đám ngốc chúng ta lại bị cái tên ngu ngốc kia lừa, tập thể rơi vào một đội tên là tình nguyện viên siêu cấp, không có tiền lương lại còn mất nửa đời người trong hố sâu làm thuê không công cho người ta nữa chứ. Có lầm hay không chứ, thì ra chúng ta còn ngu hơn cả anh ta nữa!” Majo nói xong đột nhiên cười rộ lên “Thôi vậy, anh chỉ không vừa mắt Meteorcity, Miru, cái nơi kia, ai cũng không thích nổi, chỉ không vừa mắt nó mà thôi.”
“Khi nào thì chúng ta có thể vào Meteorcity trồng hoa nhỉ.” Tôi cố ý mang vẻ mặt mộng ảo, cười tủm tỉm nói.
“Trồng hoa cái gì, đừng có nói giống cái tên Touya ngu ngốc kia, cái nơi kia mà có thể trồng hoa sao, chỉ khi tận thế thôi.”
“Hiệp hội Green lớn mạnh như vậy, không có chuyện gì là không làm được.” Tôi rất tin tưởng hiệp hội Green của Esme.
“Đúng vậy, em có thể xin hiệp hội là em muốn trồng hoa ở Meteorcity, sau đó ngày hôm sau em sẽ phát hiện ở Meteorcity xuất hiện một đống hoa ăn thịt người, chỉ có cái loại đáng sợ này mới có thể hoành hành ngang ngược ở cái nơi quỷ quái kia.”
“Majo, về sau, khi trồng hoa, anh giúp sức một chút nhé, hoa Tử rất nặng.” Tôi tiếp tục thêu dệt truyện cổ tích của tôi, chắc chắn sẽ có một ngày, Esme chính là Meteorcity.
“Anh đã nói rồi! Đừng có nói giống cái tên ngu ngốc kia! Em muốn c