
hao tổn tâm trí nghĩ nghĩ, mới bước đến giữa hai người họ thầm thì lúc chút, sau đó liền đuổi đi hai thành viên có hình thù kỳ quái nhất trong băng Ryodan.
Đuổi đám con nhện xong, tâm tình Shalnark rất tốt, chui vào căn cứ lâm thời. Nơi đó có một máy tính nối mạng phi pháp, hắn quen tay gõ bàn phím mở mạng ra, mở to đôi mắt màu xanh mượt, cười đặc biệt thoải mái mà bắt đầu viết thư điện tử.
“Thân, tôi biết một vài bí mật nhỏ đáng yêu của anh, ví dụ như ngày xx anh gạt vợ mình để cùng một phụ nữ đi cửa hàng rượu xx thuê phòng, ngày xx anh nhận hối lộ phiếu bầu bao nhiêu, ngày xx anh ẩn dấu vàng thỏi ở chỗ nào.
“Thân, tình hình kinh tế gần đây có chút eo hẹp, anh cũng biết đấy. Mời gửi xx triệu vào tài khoản này, đúng rồi, còn mời anh viết thêm rằng anh cam tâm tình nguyện tặng tôi, tự tay kí tên vào nữa, anh cũng biết đấy, tôi sẽ luôn luôn nhớ đến anh.”
Người nhận thư là đại thần bộ tài chính nước xx…
Phinks vẫn cos trang phục Ai Cập cổ, không coi ai ra gì đi vào trung tâm siêu thị sầm uất, hắn đứng giữa siêu thị, hai tay khoanh ngực giống hệt một tên đầu gấu Ai Cập cổ bất lương, trừng nữ công nhân trẻ tuổi đang cầm cây lau nhà cố gắng vệ sinh, tay nữ công nhân run lên, rất sợ hãi ngẩng đầu hỏi: “Vị đại ca này, anh muốn nước tẩy rửa à?”
Phinks nhìn dãy nước tẩy rửa và xà phòng bên cạnh, hết chỗ nói, sau đó chậm rãi lộ ra một cái tươi cười dữ tợn khiến cho nữ công nhân lui ra sau ba bước, thứ hắn muốn căn bản không phải nước tẩy rửa.
Nữ công nhân vệ sinh mới lau được một nửa, bởi vì có chuyện xảy ra nên cô đành phải lấy khăn trắng buộc trùm đầu đưa cho người khác, sau đó trở lại quầy tính tiền bắt đầu một ngày công việc ở siêu thị. Cô cực kỳ nhiệt tình yêu thương công việc của mình, cô hy vọng hai mươi năm giữ vững cương vị, nguyện vọng lớn nhất chính là có thể chính phủ ban cho giấy khen chiến sĩ thi đua siêu thị, còn chuyện mẹ già của cô một ngày ba lần gọi điện thoại bắt cô xem mắt, trước mặt giấc mộng vĩ đại của cô, chuyện đó hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Hôm nay, ánh mặt trời sáng lạn, bầu trời xanh thẳm, siêu thị nghênh đón một vị… hai vị khách hàng, nữ công nhân lo liệu thái độ phục vụ tốt nhất, cho dù là nhìn thấy một tinh tinh mặc lông thú và một khỉ gầy nhom cầm đao võ sĩ, cũng phải mỉm cười đẹp nhất với bọn họ, dù là ai thì vẫn đều là khách hàng cả.
“Ubogin, tôi cảm thấy mấy thứ bên ngoài thế này càng ngày càng khó ăn, nếu phụ nữ của bang chủ không yếu như vậy, ít nhất cũng phải bắt cô ta phụ trách việc ăn uống của băng Ryodan mới đúng.” Nobunaga gãi gãi ngực ngứa, đi theo Ubogin vào khu thực phẩm của siêu thị.
“Cái nữ kia đừng xuất hiện thì tốt hơn, tôi rất không quen với mấy thứ quá yếu đi tới đi lui ở trước mặt tôi.” Ubogin bắt đầu ôm toàn bộ bánh mì đóng gói vào trong lòng, hắn cảm thấy tay mình có chút không đủ, cho nên nâng vạt áo mình lên để đựng thức ăn.
“Đã lâu như vậy rồi, sao bang chủ còn chưa ngấy thế, đã bao nhiêu năm rồi.” Nobunaga cầm lấy một gói khoai tây chiên xé ra, bắt đầu bốc ăn “Này, nhiều như thế là đủ rồi, toàn là bánh mì, ăn lâu ngán lắm.”
“Có thể ăn là được, gì mà phải kén chọn.” Ubogin hơi ngả thân thể cao lớn để ôm thức ăn, đi về phía cửa.
Nữ công nhân vệ sinh nhìn thấy đại tinh tinh thô lỗ ôm đống bánh mì bóp thành vụn, hơn nữa lại không nhìn cô, cứ thế đi về phía cửa, khuôn mặt tươi cười rốt cục hoàn toàn cứng đờ, cô vội vàng phất tay hô “Khách nhân, anh quên tính tiền.”
“Tính tiền?” Đi đằng trước là khỉ gầy nhóm, hắn đang ngoáy lỗ mũi “Tính cái gì cơ?”
Khuôn mặt tươi cười của nữ công nhân hỏng mất, sắc mặt âm trầm nói: “Mấy thứ đó phải trả tiền mới có thể mang đi, mời tính tiền trước, tiên sinh.”
“Ubogin, mang tiền không?” Nobunaga có chút vô tình hỏi, rất ít có người bắt bọn họ trả tiền, kinh nghiệm này thật mới mẻ.
“Tiền là cái gì? Tôi có mang mấy thứ đó đâu.” Tinh tinh không biết tiền, đây là bình thường.
“Đúng rồi, chẳng phải bang chủ nói muốn người ta cam tâm tình cho chúng ta sao, này, cái nữ kia, mấy thứ này hãy cam tâm tình nguyện cho bọn này đi, tôi sẽ không giết cô đâu.” Nobunaga nói rất đương nhiên, thậm chí còn cảm thấy mình rất thấu tình đạt lý.
Nữ công nhân nhìn bọn họ, sau khi trầm mặc, lập tức nhấc điện thoại trên quầy “Alo, cục cảnh sát sao? Có kẻ cướp, xin hãy nhanh chóng tới xử lý, nơi này là đường xx…”
Mọi âm thanh hoàn toàn im bặt, điện thoại trở thành vật hi sinh thứ nhất, bộ mặt tinh tinh dữ tợn đập mạnh điện thoại xuống bàn, san bằng rất có nghệ thuật.
Khỉ gầy nhom nói: “Được rồi, cô nói cam tâm tình nguyện nhanh lên, bọn này bề bộn nhiều việc, không rảnh ở đây mãi đâu, nhiệm vụ không thành thì cả người tôi khó chịu lắm.”
Tay nữ công nhân run lên, sau đó gian nan nói: “Tôi cam tâm tình nguyện.”
“Đúng rồi, còn phải viết ra nữa, bằng không bang chủ làm sao mà biết số bánh mì kia là người ta cam tâm tình nguyện cho chúng ta?” Nobunaga xé một tờ giấy đem bên cạnh điện thoại, sau đó đặt giấy trước mặt nữ công nhân đang lui sang một bên “Này, nhớ rõ viết cả tên cô vào nữa, viết cái gì đây… Viết là cô cam tâm tình nguyện ma