
ùng anh ta đứng thứ nhất thứ nhì trên bảng ngu ngốc sao!?” Majo phát điên lớn tiếng nói.
“A, không phải có các anh làm đệm cho sao? Ha ha ha.”
Hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi, một con tên là Esme, một con tên là Meteorcity.
Chương 126: [Ngoại Truyện Có Kịch Bản Buồn Nôn '> Cam Tâm Tình Nguyện
Một ngày nào đó, ánh mặt trời sáng lạn, bầu trời xanh thẳm đẹp như trăm hoa nở rộ. Chrollo mặc áo bành tô thêu chữ thập bằng da vừa giặt sạch khô, ngồi trước cửa sổ hoang tàn đọc sách, bên cạnh là một đống bách khoa toàn thư Triết học Văn học Sinh Vật học Xã Hội học Tài Chính và Kinh Tế học Toán học Luật học, ném lung tung như hàng vỉa hè vậy.
Dưới mái tóc màu tím rối bời buộc đuôi ngựa của Machi vĩnh viễn là khuôn mặt lạnh không chút thay đổi, cô lấy tất dài hơi cũ của mình, ngồi ở góc tường cách Chrollo mười thước, yên lặng vừa dùng đôi mắt sắc bén to lăng trì ruồi bọ đang bay tới bay lui, vừa dùng sợi Niệm trong suốt khâu tất.
Pakun mặc suits xẻ ngực bó sát người, đứng ở nơi không ánh sáng hàm súc nhìn áo bành tô thêu nghịch chữ thập mà Chrollo mặc trên người ngồi đọc sách ở dưới ánh mặt trời, dày đặc ma mị.
Băng Ryodan đã rất quen im lặng trầm mặc đến độ tự bế giống như trời sinh như vậy, bọn họ ngồi trên địa bàn của mình yên lặng đếm ruồi bọ.
“Nhiệm vụ lần này là…” Chrollo ngẩng đầu lên, hình như vừa mới nhớ tới mọi người tập hợp nên kiếm cái nhiệm vụ làm, bằng không mọi người đều hoá đá ở trong căn cứ cũng không nên. Hắn vươn tay nhẹ che miệng, dáng vẻ cực kỳ giống một học giả sâu sa.
Đám con nhện mốc meo vội vàng vảnh tai, sợ nghe sót chỉ lệnh nghiêm túc của bang chủ nhà họ.
“Cam tâm tình nguyện.” Chrollo vừa che miệng vừa phun ra bốn chữ này rõ ràng.
Đám con nhện càng thêm không tiếng động, bọn họ đều đang đợi câu dưới… Đợi đến khi một trận gió lạnh thổi qua.
“Mọi người nghe không hiểu sao?” Chrollo có chút hậu tri hậu giác nhìn mọi người ngồi xổm sau mấy cửa sổ hoang tàn, trong đôi mắt màu đen thuần túy có chút vô tội.
“Bang chủ, lần này chúng ta cướp thứ gì đó tên là ‘Cam tâm tình nguyện’ sao? Hiện tại theo tôi biết, có chín loại vật phẩm liên quan đến cái tên là ‘cam tâm tình nguyện’, trừ sáu, bảy loại vật phẩm bình thường gần như không có giá trị cướp đoạt, trong đó, thứ có giá trị nhất chính là một quyển nháp đầu tiên của thơ Poca gọi là Cam Tâm Tình Nguyện, còn có một pho tượng điêu khắc cổ đại tên là Cam Tâm Tình Nguyện.”
Shalnark dẫn đầu mở miệng hỏi, hơn nữa rất nhanh liền làm ra tư liệu tổng kết đại khái, hắn nhìn di động mèo đen trên tay mình, có chút nghi hoặc nói: “Tôi cần câu chỉ thị xác thực hơn về nhiệm vụ, mới có biện pháp bắt đầu tập hợp tư liệu.” Vừa nói vừa nhìn tro bụi bám trên di động mà hắn mất rất nhiều công sức mới chế tạo ra, rất đau lòng cầm khăn tay viền hoa lau lau, địa điểm tập hợp của băng Ryodan có khi không tốt lắm, rất nhiều tro bụi.
“Cướp điêu khắc đi, điêu khắc luôn đáng giá hơn đống giấy rách. Lúc trước, có một cái đồ điêu khắc hai ngàn năm tuổi, ở chợ đen Yorknew mua giá gần trăm triệu, tuy rằng tôi vẫn không hiểu này cái đống đồ xấu xí đó vì sao lại có giá trị nhiều tiền như vậy, nhưng cái nào nhiều tiền hơn thì cướp mới là chính đạo.” Phinks mặc đồ Ai Cập cổ, hắn đứng nghiêm chỉnh, làm ra đúng trọng tâm, cũng là lựa chọn chính xác nhất của bọn họ. Mỗi một lần mặc trang phục chính thức làm nhiệm vụ, hắn luôn đứng thận trọng, bằng không quần áo sẽ dễ dàng bị bẩn, loại quần áo này, tiệm giặt quần áo không nhận.
“Không được, tôi cảm thấy quyển nháp thơ Poca tốt hơn, có vẻ bang chủ muốn quyển nháp thơ hơn, đừng quên bang chủ không thể mang điêu khắc về nhà, bởi vì cái nữ kia nói quét tước bị bất tiện, băng Ryodan chúng ta cũng nên băn khoăn một chút chuyện bang chủ bất đắc dĩ ở dưới mái hiên nhà người khác, ăn không, uống không, ở không, ngủ không, đọc sách không, cướp quyển nháp thơ.” đốm lửa bốn phía Machi như nhanh chóng chạy mất, lỗ rách trên tất dài của cô khâu mãi không được, tâm tình gần như đã âm u, phản ứng đầu tiên của cô vĩnh viễn là giữ gìn quyền lợi cơ bản của bang chủ nhà bọn họ.
Ví dụ như đại nhân Chrollo thích sách cổ, ví dụ như quyển nháp thơ cổ đại kia, có thể làm phế phẩm nhặt từ núi rác rưởi về để dỗ dành phụ nữ của Chrollo.
“Cướp cả quyển nháp thơ và đồ điêu khắc đi, không vừa mắt thì ném vào chợ đen bán.” Feitan híp đôi mắt vốn đã không nhìn thấy tròng mắt, lạnh lùng tổng kết kết quả cuộc họp, lề mề làm gì? Nhìn thấy cái gì là cướp cái đó. Đều là bang trộm cướp cấp A, thế nào cũng phải chạy về hướng chuyên nghiệp, cướp một cái hay cướp hai cái đối với bọn họ căn bản không khác gì nhau.
“Vậy đều cướp đi.” Nobunaga vô tình nói, trong đôi mắt tam giác lười nhác chỉ có lạnh lùng, đối với băng Ryodan mà nói, bọn họ luôn có thói quen quyết định chém giết, mà không phải là chỉ cướp gì đó. Thành viên băng Ryodan là một đoàn thể khổng lồ mà hai tay cũng không đếm hết, nếu chỉ cướp một cái gì đó thì không đủ phân chia, chuyện keo kiệt như vậy, bọn họ còn lâu mới làm.
Chrollo che miệng thâm trầm nhìn vết lốm đốm trên trang sách trong tay mình