80s toys - Atari. I still have
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329771

Bình chọn: 7.00/10/977 lượt.

ng bánh mì đưa cho kẻ cướp bóc của cô – Nobunaga và Ubogin.”

Nữ công nhân không muốn mặt mình quá vặn vẹo, nhưng biểu cảm không chịu khống chế được run rẩy lên, mấy người mới cam tâm tình nguyện bị cướp bóc!

“Có viết hay không, không viết thì tôi băm cô thành thịt vụn đấy.” Nobunaga hung ác nham hiểm đáng sợ, dao nhỏ trong tay đã bắt đầu động đậy, lộ ra một tia sáng sắc bén huyết tinh.

Tay nữ công nhân tiếp tục run lên, sau đó biểu cảm vặn vẹo đến mức biến dạng, cầm lấy bút viết “Người khốn khổ cam tâm tình nguyện mang bánh mì đưa cho kẻ cướp bóc của tôi là Nobunaga [ khỉ '> và Ubogin [ tinh tinh '>.” xxxoooo mấy người xxxx!!!

“Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành, đơn giản thế cơ à.” Nobunaga cầm giấy lên nhìn nhìn, có chút do dự hỏi đồng bạn “Ubogin, chữ ‘nguyện’ trong ‘cam tâm tình nguyện’ hình như nên thêm chữ ‘tâm’ thì phải.”

“Cho tôi xem làm gì, tôi đâu có biết mấy thứ đó.” Ubogin nhìn quanh, sau đó chỉ chỉ nam công nhân đang cố gắng lau vệ sinh nói “Này, Phinks, anh lại đây nhìn xem mấy chữ đó có phải viết sai rồi hay không.”

Trên đầu Phinks cột khăn trùm đầu màu trắng, hắn ngẩng đầu tức giận hô to với nhóm Ubogin “Các anh cầm bánh mì rồi thì cút nhanh đi! Tôi còn rất nhiều nơi không lau sạch đâu! Nơi này có chế độ trả lương theo ngày, chỉ cần tôi làm xong một ngày là có được thù lao, vừa rồi là ai biến khu thực phẩm thành đống lộn xộn hỏng bét!? Lượng công việc của tôi gia tăng rồi!”

“Anh tới nơi này làm gì thế?” đầu óc Nobunaga hoàn toàn không thể lý giải hành vi quỷ dị của đồng bọn.

“Vô nghĩa, làm gì có kẻ còn sống nào lại đi cam tâm tình nguyện cho anh cái gì, không cam tâm tình nguyện thì sao có thể hoàn thành nhiệm vụ.” Phinks vung cây lau nhà, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Nữ công nhân vô lực đỡ tường đi tìm điện thoại, cảnh sát ở đâu? Cô đi đến cạnh quầy vừa định đi ra ngoài, bỗng trong bóng tối, một người xuất hiện vô thanh vô tức, tay cô tiếp tục run run, không có cách nào khác khống chế giọng nói của mình “Tiên… Tiên sinh, anh có cần mua gì không?”

“Lạch cạch lạch cạch lạch cạch…” Nơi này đang có chương trình khuyến mãi sao?

“…”

“Lạch cạch lạch cạch lạch cạch…” Chỉ cần nói cam tâm tình nguyện là được miễn phí sao?

“…”

“Lạch cạch lạch cạch lạch cạch…” Không trả lời chính là đồng ý, vậy tôi mang hộp chocolate đi.

(Tojikachan: Illumi Zaodyeck kìa!!!!)

Nữ công nhân nhìn một người đàn ông bề ngoài giống như bị vạn cái đinh lăng trì không giống người, khiêng đống hộp chocolate siêu quý của cô, cứ thế thoải mái đi ra siêu thị.

Sau đó cô tiếp tục trầm mặc, vài giây sau, run rẩy lấy di động trong túi quần ra, gọi điện thoại cho mẹ cô “Alo, mẹ, mẹ đã sắp xếp thời gian cho con xem mắt chưa? Con muốn kết hôn.” thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, giấc mộng và sự thật quả nhiên là hai thứ có khoảng cách xa xôi nhất thế giới này, cô phải lập gia đình huhuhu.

Người cắm đầy vừa đi ra siêu thị, bên ngoài, ánh mặt trời sáng lạn, bầu trời xanh thẳm, hắn một tay khiêng chocolate một tay lấy di động ra gọi điện thoại cho người nào đó, lúc mở miệng, giọng nói rất rõ ràng trong trẻo “Hisoka, siêu thị có chương trình khuyến mãi, vừa rồi tôi thấy kẹo cao su mà anh thích nhất trên giá hàng hóa, đúng, chỉ cần anh nói ra là cam tâm tình nguyện, cô ta sẽ cho anh miễn phí.”

Ở siêu thị cách đó không xa, trên một quảng trường lớn, Coltopi và Bonolevo vẫn trong hình dạng cũ, ngồi xổm trên đường, trước mặt bọn họ là một cái bát vỡ, bên trên đều là Geny.

“Bonolevo, Shalnark nói rất đúng, chỉ cần chúng ta lấy cái bát ngồi xổm ven đường thì sẽ có người cam tâm tình nguyện cho chúng ta đồ, thì ra nhiệm vụ thoải mái như thế.” Đôi mắt màu tím của Coltopi đổi tới đổi lui, giọng nói khàn khàn nói.

“Vừa rồi, có một ông già hình như mắng chúng ta.” Bonolevo không chắc chắn nói “Hắn nói chúng ta là người tàn tật?”

Hôm nay ánh mặt trời sáng lạn, bầu trời xanh thẳm.

Chrollo ở trong căn cứ đọc xong từng quyển Văn học Sinh Vật học Xã Hội học Tài Chính và Kinh Tế học Toán học Luật học, đang cắn bách khoa toàn thư Pháp Luật.

Hắn đã sớm cởi ra áo bành tô tao nhã kia, đắp lên người nào đó đang ngủ trong lòng. Đọc vài trang liền sờ sờ mái tóc màu xám bạc kia, cảm giác mềm nhũn khiến tâm tình hắn vẫn rất tốt.

“Lance, mấy giờ rồi?” Dưới áo bành tô, đột nhiên có người mơ màng hỏi.

“Ba giờ năm phút.” Chrollo tiếp tục cắn sách.

“Thời tiết hôm nay rất đẹp, vừa rồi hình như em nghe thấy từ ‘cam tâm tình nguyện’, là gì vậy?” giọng nói mềm mại trong trẻo vẫn chưa tỉnh táo lại, chỉ là bản năng hỏi một ít thứ trong đầu.

“Là quyển nháp thơ và một pho tượng điêu khắc.” da mặt Chrollo vô cùng dày, tiếp tục dùng thái độ bình tĩnh trả lời.

Người nào đó dưới áo bành tô không tiếng động một lúc, mới có chút do dự nói: “Lance, anh lại đùa dai sao?”

Hôm nay ánh mặt trời sáng lạn, bầu trời xanh thẳm như trăm hoa nở rộ.

Chương 127: [Ngoại Truyện'> Người Đàn Ông Quấn Dải Vải Trên Đầu Trong Mắt Cô

Bạn có yêu thế giới này không? Ở trong mắt bạn, thế giới này có chân thật không?

Một chiếc tàu bay vận chuyển hàng hóa yên lặng xuyên qua các tầng m