
ây xuất hiện trên bầu trời Esme, trên vỏ tàu bay trắng noãn có sơn một chữ cái “A” màu xanh thẫm.
Tàu bay chậm rì rì bay qua, trên đường bay, ngàn vạn tờ rơi như tuyết rơi vô quy tắc xuống, trong rạng sáng yên tĩnh, những tờ rơi tinh xảo giống như châu chấu chuyển nhà, vù vù bay khắp đường phố sạch sẽ yên lặng của Esme.
Hyuga híp mắt nhìn đống tờ rơi bay lả tả xuống, anh dùng ngón tay kẹp lấy một tờ, là tờ rơi quảng cáo công ty kẹo. Anh ngồi trên nóc nhà dân màu đỏ, trên nóc nhà có rất nhiều dây hoa hồng leo kín, bên cạnh những đóa hoa nhỏ đỏ như máu là chiếc áo gió màu xanh đội chấp pháp của Hyuga, trong không khí yên tĩnh, chữ ‘Pháp’ màu trắng như hiện rõ trong ánh lửa thiêu đốt.
“Ay u, lại tới nữa.” Hyuga có chút hao tổn tâm trí ném tờ rơi đi, lấy ngón tay gãi gãi băng dán OK có trang trí hoa trên gương mặt mình. Trong đôi mắt hình trăng khuyết hiện lên một tia ánh sáng lạnh, anh có chút bất đắc dĩ nói với thành viên đội chấp pháp đang đứng ở góc “Thông báo cho bộ phận vệ sinh của hiệp hội Green, trước mặt trời mọc phải vệ sinh sạch sẽ đống tờ rơi quảng cáo kia, còn nữa, bảo bộ phận tuyên truyền thành phố của hiệp hội Green ra mặt can thiệp, làm cái công ty kẹo tên “An” kia lập tức ngừng ngay hành vi tung tờ rơi linh tinh như thế.”
Esme của họ không phải là Meteorcity, sao có thể vứt rác rưởi lung tung. Hyuga không chút để ý, nhìn những đóa hoa hồng nhỏ trên nóc nhà, hoa bị tờ rơi đè ép hết cả.
Có người dẫm lên đường phố đầy tờ rơi mà đi, trong sương sớm, trang phục váy dài xanh nhạt rất dễ thấy. Cô cúi người nhặt tờ rơi vừa bị dẫm lên, là kẹo màu sắc rực rỡ mới đưa ra thị trường, cô cảm thấy hứng thú tìm kiếm ngày đưa ra thị trường.
Trên lề bên phải, bị nước bẩn dính làm mờ, nhìn kỹ thấy một loại văn tự kỳ dị, cô tựa hồ cảm thấy có chút xa lạ lại gần gũi, chậm rãi đọc ra “Ngô Ái… Ái…”
‘Ái’ gì? Bị nước bẩn làm mờ, không đọc được, bỗng có người ở trên nóc nhà gọi cô “Nina, ra ngoài thu thập vật liệu là hoa tươi à?”
Nina thả tờ rơi trong tay ra, quay đầu lại, hai lọn tóc tết chỉnh tề để trước ngực, trong tay cô là một cái lẵng hoa lớn, trong lẵng có các đóa hoa nhiều màu có thể dùng làm đồ ăn, sáng sớm cô đã đến trang trại hoa để hái làm nguyên liệu bánh ngọt hoa tươi.
“Vâng, gần đây em đang nghiên cứu một loại bánh ngọt hoa tươi mới, nếu thành công thì anh phải tới cổ vũ cho em đấy, Hyuga.” Nina cười rất đáng yêu nói với tiểu đội trưởng trên nóc nhà.
“Có giá đặc biệt không?” Hyuga mở đôi mắt híp, có chút ngượng ngùng hỏi.
“Này đội trưởng Hyuga, dù tệ đến mức nào thì cũng phải lo cho hình tượng tốt đẹp của đội chấp pháp chúng ta chứ, nhìn thấy anh thế này, người không biết còn tưởng rằng tiền lương của đội chấp pháp cực kỳ thấp đấy.” Nina tiếp tục đi về phía cửa hàng bánh ngọt nhỏ của cô, phải biết rằng, tiền lương trung bình của đội chấp pháp lại là cao nhất trong mọi nghề nghiệp của Esme.
“Anh muốn cố gắng tiết kiệm tiền, để về sau dưỡng lão.” Hyuga cúi đầu, lầm bầm lầu bầu.
Nina đúng lúc mở cửa hàng ra, nghe thấy tiểu đội trưởng trên nóc nhà nghiêm túc nói, thiếu chút nữa lảo đảo nhào vào trong cửa hàng, người bảo vệ vĩ đại của bọn họ, tiểu đội trưởng đội chấp pháp anh dũng mà sao lại chỉ biết suy nghĩ ngắn ngủn như thế chứ? Hơn nữa anh ta mới có tí tuổi, thế mà đã bắt đầu lập kế hoạch làm ngân sách dưỡng lão?
“Anh có thể cho con anh nuôi anh.” Nina đặt lẵng hoa trên bệ tường cạnh cửa, ngẩng đầu nghe một vài côn trùng hát nhỏ giữa bụi hoa trong buổi sớm yên tĩnh. Bầu trời màu xanh bụi, hôm nay, cuộc sống của Esme vừa mới bắt đầu.
“Anh không có con.” Hyuga cực kỳ nghiêm túc trả lời, anh tít mắt nhìn bầu trời, người Esme sớm đã có thói quen ngày nào cũng ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời xanh trong trẻo ấy.
Dưới nắng sớm, Nina bắt đầu phân loại hoa trong lẵng, cô đưa một đóa hoa màu đỏ cam xinh đẹp lên bên miệng, cắn một cánh hoa rồi nhấm nuốt, mùi vị ngọt lành “Ý em là khi nào thì anh mới tỏ tình với Miru vậy, sau đó cưới cô ấy về nhà. Chẳng lẽ anh tính khổ cả đời, già đi cũng không có ai tặng hoa cho anh, còn muốn chết ở trong lều cỏ mưa dột sao?”
Phỏng chừng ngoài người được thầm mến kia ra, toàn cư dân Esme đều biết, đội trưởng Hyuga có nhân duyên nhất trong đội chấp pháp thích ai.
“Tỏ tỏ tỏ tỏ… cưới…” đầu Hyuga càng ngày càng thấp, lại bắt đầu lắp bắp, vươn ngón tay cực kỳ vô thố cào nóc nhà, lớp sơn màu đỏ sắp bị anh cào xuống.
Nina nhìn phía nóc nhà, bên trên đột nhiên không có tiếng động. Cô không quá để ý, tiếp tục bóc cánh hoa màu xanh khác, để bên miệng ngửi, thời gian bánh ngọt được giữ tươi luôn rất ngắn, đã rất lâu cô chưa làm bánh ngọt số lượng lớn, hồi đó cô bán trong một, hai tháng cũng không bị hỏng, mà người gây ra… là người đàn ông có mái tóc màu đen kia.
“Mi… Miru, có bạn trai.” Thật lâu thật lâu sau, trên nóc nhà mới truyền đến giọng nói suy sút của Hyuga.
Đúng vậy, có bạn trai. Một cô bé đáng yêu như Miru, không có bạn trai mới là chuyện lạ, tuy vậy, cô vẫn coi trọng Hyuga và Miru.
Từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Miru đi từ phố Bối Bối ra, cô đã cảm thấy cô bé có đôi