
, lại trong một giây khôi phục như lúc ban đầu, thủ pháp linh hoạt hoa lệ.
“Thang máy đã tới tầng rồi.” Cô tiếp viên thang máy tươi cười thân thiết nhắc nhở.
Tôi có chút lơ mơ ngẩng đầu, phát hiện vẫn không phải tầng một. Thiếu niên bên cạnh vung tay, một bộ lá bài pocker liền biến mất ở đầu ngón tay, sau đó bước ra ngoài, đúng lúc bước ra cửa thang máy, hắn đột nhiên quay đầu, tươi cười rất nhiệt tình với tôi “Ủa, có phải trước kia chúng ta đã gặp qua không, tôi cảm thấy cô rất quen.”
Có một khắc, tôi cực kỳ muốn gãi ngứa trên tay mình đi, âm điệu bay bổng như vậy, tôi vừa nghe thấy là cả người run lên. Giọng nói kiểu này chắc chắn là trời sinh, vì không có khả năng làm được lên xuống một cách tự nhiên như vậy.
“Cậu… đang nói chuyện với tôi sao?” Tôi ngơ ngác đáp lại.
“Ngài Hisoka, mời ngài đừng dẫm khe cửa thang máy, xin hãy hiểu cho công việc của tôi.” Cô tiếp viên thang máy nhấc chân đứng trước mặt tôi, tươi cười khả ái nói với hắn.
“Thật mất thú vị, Lena-chan, có muốn cùng tôi lên tầng cao nhất ăn Hambuger không?” thiếu niên tóc đỏ vẫn tươi cười, hắn giơ tay lên, một lá bài pocker đột nhiên xuất hiện giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng phi ra.
Hai tay cô tiếp viên thang máy tạo thành chữ thập dễ dàng đỡ được lá bài không có lực sát thương này, tươi cười nhiệt tình hơn cả hắn “Vậy mời ngài Hisoka hãy đánh đến tầng cao nhất rồi nói sau, ngài hẳn là rõ ràng, tầng đỉnh không phục vụ người ngoài.”
“Vậy thì thật đáng tiếc, thôi vậy, cô không chơi với tôi, tôi tìm chủ tầng vậy, cái tên tóc đen kia ở tầng thứ mấy? Còn cả cái tên đeo ống nghe điện thoại lần trước nữa, tôi tìm kiểu gì cũng không thấy hắn, trái cây ngọt.” Thiếu niên cực kỳ quỷ dị vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, sau đó nhấc chân chạy lấy người, không định quấy rối nữa.
Cửa thang máy lại đóng lại, cô tiếp viên thang máy xoay người lại, cầm bài trong tay cho tôi xem, cau mày hạ giọng nói với tôi: “Hình trên đó thật kém quá.”
Tôi nhìn hình trái tim màu đỏ thật to chiếm cả mặt bài, không nhịn được cười nói: “Xem ra hắn có hảo cảm với cô.”
“Cái biến thái kia gặp ai cũng cảm thấy có hảo cảm, tôi thường xuyên nghe thấy hắn luôn nhắc tới cái gì mà trái cây ấy, tôi hoài nghi nhà hắn là cửa hàng hoa quả. Về sau, cô nhìn thấy hắn thì không cần để ý đến hắn đâu, kiểu người như hắn không thường xuất thủ với người thường.” Cô tiếp viên thang máy dặn, rất lo tôi sẽ trêu chọc phải tên bán hoa quả.
Tôi gật đầu “Về sau hẳn là sẽ không gặp phải hắn, tôi sắp về nhà rồi.”
“Sắp đi à?” Cô tiếp viên thang máy trở về chỗ đứng, ấn phím giữ, giọng điệu trầm thấp, nhỏ giọng nói “Cũng tốt, tuy rằng tên bạn trai chủ tầng của cô thoạt nhìn rất mạnh, nhưng nơi này dù sao cũng không thích hợp với một cô bé như cô.”
“Về sau tôi có thể viết thư cho cô không? Tên tôi là Miru.” Tôi vươn ngón tay có chút ngượng ngùng gãi gãi má, trong đấu trường Trên Không, tôi thích cô tiếp viên thang máy này nhất.
“Tên tôi là Helena, tôi cho cô địa chỉ liên lạc đây, đừng trực tiếp kí gửi đến đấu trường Trên Không, bởi vì quản lí của tôi còn muốn thu phí trông coi trước khi tôi nhận.” Cô ấy lục túi váy mình, lấy một cái bút ra, trực tiếp lấy mũ mình xuống rồi viết địa chỉ lên.
“Được, ừm… Lần trước, Ubogin không gây phiền toái cho cô chứ?” Tôi vươn tay vào ba lô của mình lục lọi, lấy bút và giấy ra, vừa viết địa chỉ vừa hỏi. Nghe nói “cậu bé” mặc áo lông không câu nệ tiểu tiết kia luôn chạy tới quấy rầy.
“Ý cô là cái người cao to kia sao? Hắn coi trọng quản lí của chúng tôi.” Helena đội lại mũ lên đầu, chỉnh lại trang phục của mình xong, lúc thang máy mở ra, cô ấy lại cười điềm tĩnh chân thành, nói với hai người vừa mới vào: “Hoan nghênh vào thang máy.”
Quen thuộc nhau rồi mới phát hiện cô tiếp viên thang máy vốn yên tĩnh tao nhã thì ra rất hoạt bát đáng yêu.
Tôi rụt lui vào góc, tiếp tục cúi đầu yên lặng viết cách liên lạc với tôi, người vừa vào không thân với tôi cho lắm.
Cửa thang máy đóng lại, trong thang máy lập tức trở nên lạnh lùng tĩnh mịch.
“Chắc là bang chủ tính rời khỏi đây, anh cảm thấy bang chủ sẽ có hứng thú với ai và nơi nào tiếp theo?” Machi khoanh hai tay trước ngực, mặt lạnh nhìn đỉnh thang máy, hỏi.
“Không rõ ràng lắm, phải xem bang chủ cảm thấy hứng thú với cái gì đã. Nhưng bang chủ nói là muốn tìm đồng bọn mới, chúng ta cần những người mới.” Feitan để hai tay trong túi quần, dựa tường thang máy, mặt còn lạnh hơn cả Machi, nhìn sàn bên chân mình, trả lời.
“Bang chủ luôn hứng thú rất nhanh, nhưng bang chủ rất thích sách, lúc trước, ở Meteorcity, anh ta còn có cả một phòng sách cổ.” Machi nhớ tới Meteorcity, mặc dù giọng nói lạnh nhạt nhưng cũng bất giác mang theo sự hoài niệm và dịu dàng.
“Lúc bang chủ ra ngoài, chẳng phải là đống sách đó bị đám xâm nhập địa bàn của chúng ta cố ý thiêu hủy rồi sao?” khẩu khí của Feitan hoàn toàn không thay đổi, dù nói đến Meteorcity, hắn cũng không có phản ứng gì.
“Cho nên từ lần đó, bang chủ cực kỳ chán ghét những kẻ ở hội trưởng lão, kỳ thật đám ngu kia không thiêu hủy những quyển sách mà bang chủ chưa đọc, thì có lẽ anh ta đã không