XtGem Forum catalog
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328971

Bình chọn: 8.00/10/897 lượt.

ăn, tôi nghe thấy tiếng lách tách của bít-tết đang nướng phía bên phải cửa vào, âm thanh nghe thật ngon miệng.

Nữ nhân viên duy nhất trong cửa hàng hình như đang tiếp đón khách hàng, tôi đi đến trước mặt vị đầu bếp đội mũ trắng, dáng người béo tròn. Ông ấy linh hoạt gọn gàng lật qua lật lại tảng bít-tết lớn trên bếp thiêu, thấy tôi đến gần, ông ấy tươi cười thân thiết, lộ ra một ít nếp nhăn hằn sâu “Cô bé, cháu muốn chọn món gì?”

Tôi lục túi quần, lấy ra thẻ báo danh cho ông ấy xem, chiếc thẻ báo danh hình tròn nền trắng chữ đen này cũng được gửi kèm theo giấy đăng kí đến cho tôi, người buộc phải tham gia cuộc thi được ưu tiên sắp xếp sẵn số báo danh, bởi vì người bị buộc phải tham gia năm nay chỉ có một mình tôi, cho nên số báo danh của tôi là 1.

“Thì ra là thế, đã rất nhiều năm chưa thấy người như cháu, hy vọng cháu thi thuận lợi.” Đầu bếp cũng chính là nhân viên mà hiệp hội Hunter thuê, quay đầu hô lên với nữ bồi bàn đang đi đến gần “Vị khách này chọn một suất bít-tết nướng nhỏ lửa, hãy đưa cô ấy đến phòng.”

Tôi đút thẻ báo danh vào túi, kéo tên quái nhân băng vải đang nản không muốn hé răng xoay người về phía nữ bồi bàn duy nhất trong quán ăn.

“Khoan đã, người dẫn đường của cậu đâu?” Đầu bếp đột nhiên lạnh lùng giương mắt, không nhìn cái xiên thịt thăn cứ thế vung vào đĩa trên bàn, đậu phụ nước tương và súp-lơ trang trí trên bàn không hề rơi ra ngoài tí nào.

Tôi không cần người dẫn đường, bởi vì địa chỉ và thẻ báo danh đều được gửi đến tận nhà, nói cách khác, tôi là thí sinh đặc biệt được thông báo đến hội trường, cho nên người ông ấy hỏi không phải tôi.

“Tôi không đi đến địa điểm quy định của hiệp hội Hunter, cho nên tôi không có người dẫn đường. Nhưng chỉ cần có thể tìm được cửa vào hội trường, thì theo nguyên tắc, tôi đã qua được cuộc kiểm tra, không phải sao?” Hắn đẩy mũ rơm một chút, lộ ra đôi mắt đã được cải trang, dưới dải vải màu trắng quái dị hình như có thể mơ hồ nhìn thấy biểu cảm cười như không cười của hắn.

“Không có người dẫn đường nên không có thẻ báo danh, cậu không vào được.” Đầu bếp vừa nói vừa bưng bàn đưa cho khách hàng, không quan tâm đến chuyện mình ở ngay cạnh cửa thoải mái thảo luận quy tắc tham gia liệu có bị lộ vị trí hội trường hay không.

“Thẻ báo danh? Có phải chỉ cần có người dẫn đường, sau đó hắn chắc chắn sẽ cho tôi thẻ báo danh là được?” Hình như hắn nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn xung quanh.

“Theo nguyên tắc… đúng là như thế, bởi vì thí sinh không có thẻ báo danh thì chẳng khác nào hồ sơ dự thi của cậu không đủ, không có đủ tư cách thi.” đầu bếp trung niên cười thân thiết với khách hàng vừa vào cửa, sang sảng chào hỏi “Hoan nghênh, anh Jini, anh lại đến ăn bữa sáng à, vẫn món cũ chứ?”

Hai người đang nói chuyện nhưng lại không chú ý nhau, một người hết nhìn đông tới nhìn tây còn một người thì liên tục nướng bít-tết tiếp đón khách hàng, người không biết còn tưởng rằng hai người họ không hề nói chuyện với nhau.

Tôi ngượng ngùng cười cười với cô bồi bàn buộc tóc đuôi ngựa, buộc khăn trùm đầu đáng yêu đang đứng bên cạnh, xem ra muốn đi vào hội trường quả nhiên không thuận lợi như tôi nghĩ.

“Miru, đứng ở đây đừng đi đâu, một phút đồng hồ sau, anh sẽ quay lại.” Hắn khom người nhẹ giọng nói ở bên tai tôi “Trước khi anh quay lại, đừng đi ra quán ăn hoặc là đi vào bất cứ phòng nào trong quán ăn.”

Tôi gật gật đầu “Cuộc thi vừa mới bắt đầu, anh cũng đừng làm gì quá đáng.” Nếu bây giờ hắn mà làm theo quy định để tham dự cuộc thi, hơn nữa còn tìm được người dẫn đường thì không thể kịp, cho nên tôi gần như đoán dược một phút đồng hồ sắp tới, hắn định đi làm gì.

“Trước khi em chơi chán, anh sẽ không dễ dàng mất tư cách thi.”

Vừa dứt lời, hơi thở của hắn bỗng biến mất ở phía sau tôi, tôi tiếp tục cầm bản đồ nghiên cứu, cái gọi là không dễ dàng đánh mất tư cách của hắn tức là tận lực không giết người, đặc biệt là giám khảo.

“Cô bé, tên kia không giống như thí sinh dự thi bình thường, hắn là gì của cháu?” Đầu bếp quay đầu nhìn cánh cửa thủy tinh tự động kia, miệng cười thân thiết trở nên hơi kỳ quái.

“À, hắn là người đàn ông của cháu.” (Tojikachan: lúc edit đến chỗ này, ta đang uống sữa, chưa kịp nuốt thì phun ngay ra )))))))) Tôi có chút không yên lòng trả lời, hơi lo lắng, không biết hắn có làm ra chuyện khiến tôi đau đầu hay không. Thành phố Zaban trên bản đồ, nếu không để ý kĩ thì không có gì đặc biệt, nhưng trước khi đến đây, tôi đã từng lên mạng lưới tuần tra của hiệp hội Green ở Esme, ngoại ô thành phố Zaban có vùng đầm lầy lớn của nước cộng hoà Nailisi, ngay tại trong công viên quốc gia Wisconsin.

Đem nơi này làm hội trường thi Hunter, là đã cho giám khảo đủ không gian và lựa chọn. Tôi còn mơ hồ nhớ rõ, nội dung của cửa thứ nhất là chạy Maraton.

“Thế à, ha ha ha.” tiếng cười của ông đầu bếp hơi quỷ dị, như là nghe thấy gì đó khủng khiếp vậy.

Chưa đến một phút đồng hồ, cửa quán ăn tự động mở ra, người đầu tiên vào là một… người trẻ tuổi khoác áo dài màu trắng?

Tôi hơi nghi hoặc vụng trộm liếc anh ta một cái, ngũ quan của anh ta không được cân đối cho lắm, nhưng