Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328995

Bình chọn: 8.00/10/899 lượt.

đường cong lại rất hài hòa, đôi mắt híp lại chỉ còn một đường chỉ, ‘thật khác biệt với mọi người’ là ấn tượng đầu tiên của tôi.

Đằng sau người trẻ tuổi ăn mặc qua loa, hắn cực kỳ nhàn nhã kéo mũ rơm ra sau gáy, mái tóc màu xanh xám rối bời, khiến gương mặt quấn kín vải trắng của hắn bớt đi sự kinh khủng, thêm chút tùy ý thảnh thơi.

“Xin hỏi anh chọn món gì?” Đầu bếp vừa mới đặt nồi lên chuẩn bị xào thực phẩm chín, thấy khách nhân vào liền mở miệng hỏi.

Tôi cảm thấy những câu này chính là ám hiệu hỏi cách vào hội trường, nếu trả lời đúng mới xem như qua cửa.

“Cho tôi hai suất bít-tết… nướng nhỏ lửa.” người trẻ tuổi nhăn mặt, nhăn giống đôi mắt một đường thẳng cá tính của anh ta vậy, anh ta như bị đau răng nói.

Đầu bếp ngẩng đầu nhìn quái nhân dải vải sau lưng người nọ, mới gật đầu nói: “Được.”

Nữ bồi bàn đi tới, tươi cười ngọt ngào thân thiết nói: “Xin mời quý khách đi theo tôi vào bên trong.”

Tôi khép bản đồ lại, than nhẹ một hơi, lại gây phiền toái cho người khác. Hắn không có người dẫn đường nhưng thí sinh có khác, dù sao nơi này là cửa vào hội trường, chắc chắn sẽ có người dẫn đường mang theo thí sinh vào nơi này, cho nên chỉ cần đứng ở cửa chờ, chắc chắn sẽ gặp được người dẫn đường. Mà thẻ báo danh thì chỉ cần người dẫn đường đồng ý là có thể lấy được, phương pháp thật đơn giản.

Một người dẫn đường vốn chỉ mang một thí sinh, kết quả khi mang đến trong phòng quán ăn lại thành ba người.

Trong phòng trống rỗng, ước chừng gần hai mươi thước vuông, chúng tôi đi vào, người dẫn đường đứng ở cửa, dùng đôi mắt híp hoàn toàn không thấy tròng mắt liếc chúng tôi một cái. Sau đó phất tay tung mấy tấm thẻ báo danh đột nhiên xuất hiện ở các kẽ ngón tay về phía chúng tôi “Anh là số mười sáu, còn anh… số mười bảy, thẻ báo danh cho anh, lần sau… thôi vậy.”

Số mười sáu là số báo danh của thí sinh mà anh ta mang đến, mà số mười bảy thì trực tiếp vứt cho cái tên bất lương dám chặn đường anh ta. Người dẫn đường vốn định dùng lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc nói gì đó, kết quả bị cái tên bên cạnh tôi thản nhiên thoáng nhìn, nên tự động nuốt trở lại.

“Khi anh đăng kí thi, anh ghi tên trên tư liệu là gì? Tôi đi bổ sung tư liệu cho anh.” Người trẻ tuổi càng đau răng, vừa hỏi răng vừa vang kẽo kẹt kẽo kẹt, hình như răng trong miệng không an phận đang nghiền nhau.

Tôi vươn tay kéo kéo tay áo hắn, ý bảo hắn đừng bắt đầu hiếp bức giám khảo.

Hắn nhận lấy thẻ báo danh, mới cầm lấy bàn tay tôi đang kéo tay áo hắn, hơi vô tình chậm rãi nói: “Glo Sylvia.”

Glo Sylvia, tên trên chứng minh thư giả của hắn.

Sau khi cửa đóng lại, sàn phòng chấn động rõ ràng, bên tai vang lên tiếng ma xát rất nhỏ của trục bánh xe, sàn phòng gần hai mươi thước vuông bắt đầu hạ xuống.

“Trên trang web của hiệp hội Green có đăng rằng trong lòng đất thành phố Zaban có đường hầm nhỉ, Lance.” Tôi cầm bản đồ trong tay, có chút đăm chiêu đứng trên sàn hơi lắc lư, tò mò với cái đường hầm sâu kia, trong trí nhớ không trọn vẹn về truyện tranh Hunter, hình như đường hầm rất dài.

“Ừ, xem ra lần này, hội trường hiệp hội Hunter ở dưới lòng đất, đường hầm trải rộng ở thành phố Zaban và bao quanh vài thành phố lớn, có thể trực tiếp tới công viên Wisconsin, có lẽ nơi đó là hội trường cuộc thi của cửa thứ nhất?” Hắn cúi đầu dùng chân đạp đạp sàn nhà đang hạ xuống “Đường hầm hẳn là ở khoảng trăm mét từ mặt đất xuống, hiệp hội Hunter muốn lợi dụng nơi này để làm hội trường, tính toán thật có lời.”

Đường hầm dưới trăm mét, bởi vì đường hầm to lớn trải rộng, cho nên dù có người biết cũng không thể suy tính nổi nơi thí sinh tụ tập chính xác ở nơi nào, phương pháp thật thông minh.

“Hai người là thí sinh mới tới năm nay sao?” thí sinh thứ ba trong phòng đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt hàm hậu tươi cười.

Kỳ thật khi người dẫn đường dẫn bọn họ vào cửa, tôi đã chú ý tới vị thí sinh da nâu này, gương mặt hình chữ nhật, tươi cười dễ chịu, bởi vì anh ta rất tự nhiên không hề câu nệ, có vẻ rất quen thuộc với quy trình cuộc thi Hunter, ấn tượng đầu tiên của tôi với anh ta chính là vị thí sinh dáng vẻ rất thuần khiết này không phải người mới.

Không lên tiếng chào hỏi cũng là bởi vì sợ chạm phải cấm kỵ, dù sao cuộc thi Hunter đối với rất nhiều người mà nói là một cuộc thi đấu rất quan trọng, tùy tiện bước lên chào hỏi sợ khiến cho người ta hiểu lầm là có rắp tâm bất lương.

Trong phòng có một khắc trầm mặc, chỉ đơn thuần là trầm mặc. Tôi ngơ ngốc xong mới định thần lại là hắn đang hỏi chúng tôi, vươn ngón tay gãi gãi má, hơi ngượng ngùng cười nói: “Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi tham gia cuộc thi Hunter.” động tác nhỏ gãi má này mãi không sửa được, chỉ cần căng thẳng là sẽ phát tác.

Còn cái tên hoàn toàn không nhìn ai hẳn là không phải lần đầu tiên, giấy phép Hunter hắn có cũng không phải là hắn cướp về.

“Cũng phải, thoạt nhìn hai người không quá quen mặt, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hai người đấy.” vẻ mặt anh ta hiền lành không hề để ý có được đáp lại nhiệt tình hay không, cười rộ lên, hai hàng lông mi thô rất đáng yêu nhếch lên trên, cực kỳ có lễ phép tiếp lời tôi.


XtGem Forum catalog