
phá hỏng đường sống của người khác. Tôi nhớ rõ Shalnark là chuyên gia về máy móc, về khoa học tự nhiên, hẳn là hắn rất mạnh, mà Chrollo thì thiên một ít về phương diện khoa học xã hội. Góc bù trong băng Ryodan này thật tốt, tôi không thể không cảm thán.
Tôi giơ hai tay chống cằm không nói gì nhìn gáy Shalnark một hồi, cái mũ đáng yêu kia, hắn vẫn đội ở trên đầu. Tôi nghĩ nghĩ, rồi trực tiếp hỏi “Bang chủ của các cậu có nhược điểm gì có thể cho người ta dùng để áp chế không?”
Nói đạo lý là không có tác dụng, hành động lưu manh đã nói lên hắn không đạo lý. Tuy rằng tôi đều biết rõ mọi tật xấu lớn nhỏ của thằng nhóc kia, nhưng nhược điểm có thể khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời kiêng kị thì tôi không biết. Làm đầu óc thông minh nhất băng Ryodan, dù gì thì Shalnark cũng có chút tin tức chứ, dù sao thời gian hắn và đầu con nhện hiểu nhau gần nhau không ngắn.
“Nhược điểm của bang chủ? Không biết.” Shalnark trực tiếp hơn cả tôi, đầu cũng không quay đã trả lời như đinh đóng cột. Hắn đang đùa nghịch di động mèo đen của mình, có chút không yên lòng, nào có phong phạm của quân sư đại thần chứ.
Mãi sau tôi mới phát hiện, hắn đang thao túng hải âu trên đỉnh đầu, điều khiển chúng nó làm phi cơ chơi trò chơi xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
“Điều này mà cũng không biết, chẳng phải cậu phụ trách thu thập tình báo sao?” Tôi tiếp tục nhìn gáy hắn, đáp án này quá cũ. Dù là tiểu thuyết, là điện ảnh hay là sự thật, trong một tập đoàn kinh khủng đáng sợ thế này luôn phải có nội tình khúc chiết lục đục với nhau chứ. Làm một tay tình báo duy trì hết thảy đường sinh mệnh của băng Ryodan, sao cậu lại không muốn cạnh tranh như thế? Sống trong xã hội đen mà cũng không muốn làm đại ca sao, tôi thật buồn bực, sao không có ai muốn vị trí bang chủ thế. Tôi ước gì thằng nhóc kia bị người ta đá xuống khỏi vị trí cao cao tại thượng, về nhà trồng hoa.
Chẳng lẽ trong băng Ryodan các cậu ngoài tên hề kia ra, không có ai bụng bồ dao găm, hoặc là muốn mưu quyền đoạt lợi? Chỉ về phương diện này thôi, các cậu đúng là siêu ngoan ngoãn, bang chủ nói làm gì là làm cái đó.
“Cái tôi thu thập là tư liệu bên ngoài, nếu tùy ý thu thập tư liệu đoàn viên thì sẽ xảy ra nhiễu loạn. Nhưng tôi biết khả năng đánh nhau của bang chủ có tỳ vết nào, nhưng nói cho cô cũng vô dụng, Miru đâu đánh nhau được.” bình thường khi nói chuyện với tôi, Shalnark rất ít đề phòng, hắn nhàm chán chơi trò chơi dùng dây anten điều khiển hải âu đáng thương, biết những lời này nói với tôi cũng không sao, tôi không hề uy hiếp được bọn họ.
Cũng phải, cho dù cuối cùng thằng nhóc kia bị người ta che năng lực Niệm lại, cho dù bạn cho tôi một khẩu súng máy, tôi cũng không đánh lại nổi hắn. Cho tới bây giờ, hắn rất cẩn thận đối với tôi… cẩn thận nhẹ nhàng chỉ sợ tôi gãy xương, ngày thường dù không sử dụng năng lực Niệm, thể thuật của hắn cũng đã mạnh giống như quái vật vậy.
“Cô và bang chủ cãi nhau?” Shalnark rất hiểu, thuận miệng hỏi.
Cãi nhau? Chúng tôi cãi nhau mới là lạ, với tính tình âm trầm của hắn, gặp phải chuyện gì cũng xử lý lạnh.
“Tôi chỉ là không quen cuộc sống như ngồi tù, thời gian càng lâu, hắn lại càng không muốn thu liễm. Mấy năm gần đây là quá đáng nhất, hắn sắp tiếp quản hết thảy cuộc sống của tôi rồi.” Tôi lải nhải, đều là nói thật, thuận tiện nói hết sự bất mãn đối với đám con nhện này. “Các cậu cũng là đồng lõa, chẳng phải đã nói ngoài nhiệm vụ ra thì đều là việc riêng sao, bám theo tôi cũng là nhiệm vụ à?”
Tôi vừa không phải là bảo tàng vương triều cũng không phải một trong bảy màu sắc đẹp nhất thế giới, trông giữ mãi như vậy, không sợ lãng phí thời gian sao? Tôi thật sự bị cái đám e sợ thiên hạ không loạn này làm cho kinh sợ, cứ nghĩ sẽ có âm mưu to lớn nào sẽ xảy ra trên người tôi sao.
Shalnark dừng bấm điện thoại, hắn nghiêng mặt nhìn lên tôi một cái, cặp mắt tròn tròn màu xanh biếc dưới vành mũ bởi vì bóng râm mà lạnh lẽo, tươi cười thân thiết không thay đổi “Sao cô biết bọn tôi đi theo cô?”
Tôi đã quen bản lĩnh cười mà trong không cười, muốn trở mặt là trở mặt của đám con nhện, nhếch miệng cười có lệ với hắn, mới nói thật “Cảm giác, chỉ cần ở chung lâu thì tôi sẽ bắt đầu quen mùi của các cậu, cho nên chỉ cần các cậu xuất hiện gần tôi, tôi có thể cảm giác được, cũng có thể nói là giác quan thứ sáu của con gái.”
Kẻ mà tôi quen thuộc nhất đương nhiên là bang chủ bọn họ, còn lại thì chỉ là loáng thoáng không xác định lắm.
“Thế thì về sau chỉ cần để người không quen đi theo cô vậy.” Shalnark nghe xong tôi oán giận, mở miệng kết luận.
Tôi trừng con nhện mặt trẻ con mà bụng đầy ý nghĩ xấu kia, các cậu còn muốn tiếp tục như thế bao lâu nữa?
“Tôi không phải con mồi để các cậu dùng móng vuốt bắt nhốt, tôi sẽ không chạy đâu.” Cho nên trông giữ tôi như vậy vốn rất không bình thường, tôi sắp muốn lật cái bàn đập cái chai, đây còn là xã hội pháp trị, nhân quyền trên hết sao? Cho dù rất nhiều nơi trong thế giới Hunter không bình thường, nhưng tóm lại vẫn là xã hội hiện đại, người thường được hưởng nhân quyền cơ bản chứ. Từ khi gặp phải này đàn động vật chân đốt tám c