XtGem Forum catalog
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326175

Bình chọn: 7.00/10/617 lượt.

tiếng “Này, đã bắt đầu đếm ngược rồi, đi ra ngoài bây giờ sẽ bị đại pháo nổ nát, tảng đá đè chết đấy!”

Là thí sinh nuôi khỉ đang khuyên tôi, tôi vẫn kiên định đi ra ngoài. Thậm chí bỏ ra cánh tay của thí sinh đã vất vả cố lấy dũng khí đến kéo tay tôi.

Dây cột tóc bị gió bão thổi đứt, mái tóc dài màu xám bạc rối bời. Tôi chậm rãi đi xuống cầu thang sắt, bước đi khó khăn nhưng mỗi một bước đều quật cường không chịu lùi bước.

Nước đã dâng lên đến đùi, tôi lội nước đến gần người đang đưa lưng về phía tôi, lá cờ trên tay tung bay điên cuồng và mạnh mẽ.

Hình như người trẻ tuổi tóc vàng cảm thấy, mặt anh ta không chút thay đổi quay đầu liếc tôi một cái. Kính mắt dính đầy bọt nước màu đen trượt xuống chóp mũi, dù không phải cố ý nhưng đã làm mềm hoá sự mạnh mẽ lạnh lùng ở anh ta.

Tôi loạng choạng đứng thẳng, tay chân co quắp không biết đặt ở đâu. Há miệng mấy lần, như bị mất hết ngôn ngữ, cố gắng nói “Cậu… tớ… tớ là An Hân.”

Tớ là An Hân.

Nói xong câu đó tôi lập tức tỉnh táo, đôi mắt mờ mịt trở nên trong suốt, như là vừa mới trở lại từ một giấc mơ rất dài, mở mắt ra phát hiện mọi người vẫn chưa hề biến mất. Khóe miệng chậm rãi nhấc lên, sự vui sướng tận đáy lòng nổi lên tràn ra, tôi không khống chế được mình, tươi cười sáng lạn.

Vươn bàn tay lên, cong ngón giữa lên như một đóa hoa đang nở, một động tác làm người ta thật hoài niệm. “Tớ là An Hân.” Một lần nữa mở miệng tự giới thiệu, mỗi chữ mỗi câu đều là một loại ngôn ngữ xinh đẹp khác, từng là tiếng mẹ đẻ tận trong linh hồn.

Đồ vật bằng sắt chà xát thân thuyền đang thét chói tai, gió xé rách hết thảy những thứ nó có khả năng xé bỏ. Đứng trong gió, tôi cũng cảm nhận được cái đau bị gió thổi qua cơ thể, ngay cả tươi cười cũng là đau.

Giọng nói của Kurapika vẫn vang lên trong loa “Toàn hạm xin hãy chú ý… Chủ pháo chuẩn bị phóng ra…”

Người trẻ tuổi tóc vàng có vẻ như không nghe rõ tiếng tôi bị gió bao phủ, dưới lời nói của người lãnh đạo chỉ huy tạm thời của chiếc chiến hạm này. Chỉ thờ ơ uể oải nhìn tôi, lá cờ khiêng trên vai chỉ có bốn chữ bằng mực đen thô to, đơn giản sáng tỏ đến mức khiến người ta không thể nhận sai.

Tôi khó khăn đi lên vài bước, nước biển làm ướt toàn thân, tóc thấm ướt dán hai má, lại không ngăn được tôi vui vẻ tươi cười. Vừa định mở miệng, bỗng sau lưng có người đẩy tôi một phen hô to “Cẩn thận!” Cùng với vài tiếng thét chói tai của khỉ.

Đột nhiên nổi sóng gió, tiếng gầm rú rất to theo vách tường nham thạch bị phá vỡ, hỏa diễm nóng rực đập vỡ mảnh nhỏ gào thét mà đến. Mặt tôi đau xót, là hòn đá bén nhọn cắt rách làn da, máu tươi chảy xuống. Một lá cờ ngăn mọi hòn đá lửa đang gào thét mà đến, cũng chặn những thứ có thể gây nguy hiểm trí mạng cho tôi. Thanh niên tóc vàng vẫn mang vẻ mệt mỏi, giơ lá cờ đứng thẳng tắp trong nước biển đang dâng lên, tay áo và mặt cờ như nước biển đều bay lên trong hỏa diễm, hết thảy tối tăm ngưng kết đều như được sống lại một lần nữa trong hình ảnh ấy.

“Cô nói… cô tên gì?” Giống nhau, ngôn ngữ đến từ cùng một thế giới, mang theo vài tia sơ sẩy không xác định.

Bàn tay tôi đang vươn ra bị một làn sóng biển cuốn bay, nước biển ngập đầu cuốn cả người tôi ra khỏi thuyền. Lực đánh vào cường đại ngăn lại mọi động tác tự cứu, nước biển lạnh như băng lạnh chát mà tanh đắng. Trước khi bóng tối bao trùm tôi, ở trong nước biển mở to hai mắt lại thấy rõ ràng trên mặt lá cờ ấy, bốn chữ tiếng Trung giản thể uy phong lẫm lẫm bay múa trong gió ấy–

Ngô Ái An Hân!

Chương 152: Kết Thúc Hoàn Mỹ

“Đời này có thể tìm được vài người bạn [ngưu tầm ngưu, mã tầm mã'> cũng không dễ dàng, các cậu nói xem kiếp sau bọn mình còn có thể gặp nhau không?” Tiễn Anh Hùng cầm ấm trà màu tím trong tay, có chút văn nhã uống một ngụm nước trà thơm ngát. Anh ta là một người đàn ông có khí chất rất sạch sẽ, vĩnh viễn thong dong nhàn nhã, chỉ là đôi mắt xếch hơi nhỏ khiến bề ngoài tuấn tú của anh mang một chút vẻ giả dối khó đoán.

Anh rất thích mùi hương của nước trà, cho nên anh không phẩm trà, mà là lần nào cũng uống như uống nước lọc. Bởi vì muốn nhìn khắp thế giới này, cho nên cũng có thể thoải mái táng gia bại sản. Thích thì sẽ thích đến mức không quan tâm đến thứ gì khác, không thích thì liền làm như không thấy, anh sống rất tùy hứng.

“Kiếp sau? Thôi đi, kiếp này tớ đã bị cậu hành hạ kinh khủng lắm rồi. Tớ không muốn kiếp sau lại phải đi trộm giấy chứng nhận của người ta, ngụy trang thành phóng viên chiến trường, mạo hiểm súng bom lựu đạn để khiêng cậu ra khỏi quân doanh của phái phản động đâu. Chúng ta chẳng khác gì nghiệt duyên cả, đừng có phá hỏng kiếp sau sáng ngời của tớ.” ngay cả nước có chiến tranh cũng dám vui vẻ chạy đến ngắm cảnh, Tử Thương chân đầy lông đeo dép lê nhung, trợn trắng mắt với cái tên Tiễn Anh Hùng, ai làm bạn với cái tên này là người đó chắc chắn sẽ chết sớm.

Khinh bỉ người nào đó xong, lại cúi đầu dùng thủ pháp tinh tế mềm nhẹ chà lau chiếc camera cũ kĩ của anh. Râu luôn không cạo sạch, bề ngoài đại quê mùa khác hẳn với động tác trên tay anh, anh coi chiếc máy chụp ảnh này như vợ yêu, kết quả vợ thật của