
u hợp thành một bản hòa âm hắc ám lại trào dâng.
Mà tên xấu xa cố ý khiến tôi thở không nổi, bộ mặt hiền lành đứng giữa bản hòa âm này, đưa lưng về phía boong tàu, cả người ướt sũng, thờ ơ đứng nghênh diện với gió mạnh.
Chúng tôi quá gần nhau, ngược lại, bản hòa âm lại cách khá xa. Cho nên giọng điệu của hắn ác liệt đến mức khiến người ta muốn ném hắn ra khỏi thuyền “Cứ chờ thuyền trầm rồi anh sẽ bỏ em ra, xem em có thể cứu được bao nhiêu người, đến lúc đó, anh nhất định sẽ không đá những kẻ em cứu vào biển đâu. À đúng rồi, anh còn lấy cả hộp thuốc gia đình hỗ trợ băng bó nữa, nghe nói làm việc tốt là tích đức.”
Chờ thuyền trầm sẽ hình thành lốc xoáy lớn, ngay cả cá mập cũng bị cuốn vào chết đuối, cứu nạn cái gì cũng vô dụng. Anh còn muốn bỏ em ra, bỏ ra rồi lại xuyên qua sao? Ngoài đám “Cao thủ” gien biến thái như mấy người, đâu ai có thể nói mát được như thế?
Trên boong tàu tối đen có người mở đèn pha, ngọn đèn chói mắt nở rộ thành một điểm tròn nhanh chóng xẹt qua, hình như đang tìm thứ gì đó.
Các bộ phận của quân hạm đang gian nan ma sát thét chói tai, hỗn loạn đến mức không thể phân rõ trời và biển, hết thảy đều ồn ào mất trật tự.
Tôi như nghĩ ra điều gì, lập tức ngẩng đầu, lá cờ màu trắng kia hiện lên dưới ngọn đèn. Người đàn ông tóc vàng ấy vẫn giữ tư thế cũ, giống như là thế giới này dù có hỏng mất, cậu ấy vẫn có thể vô tư làm bối cảnh. Đứng ở trên lan can sắt cao cao, kính mắt màu đen không biết rơi đâu, biểu cảm trên mặt rối rắm, biến hóa phức tạp cuối cùng biến thành nghi hoặc không xác định.
Cậu ấy nghi hoặc đứng ở bên trên nhìn tôi, mỏi mệt hoài nghi hết thảy, chỉ có lá cờ khiêng trên vai là thứ chân thật mà người này không chịu vứt bỏ.
Lúc này, hết thảy ngôn ngữ đều tái nhợt mà yếu đuối vô lực, trong thời tiết dị biến này, có rất nhiều thứ ồn ào ngăn cản lời bạn muốn nói.
Thuyền vẫn còn nghiêng, người lãnh đạo lâm thời trên quân hạm hình như đột nhiên biến mất, không có ai nắm bánh lái trong tay. Tôi ôm Chrollo không cho hắn quay đầu, sau đó ngẩng đầu cười, vung tay nói bằng ngôn ngữ của người câm “Này, không đầu thai thành lợn thì không nhận ra nhau à? Bạn cũ.”
Cách ám hiệu vui đùa thật quen thuộc, làm người ta hoài niệm.
Người bạn cũ tóc biến thành màu vàng kinh ngạc, ngây ngốc bước một bước vào không khí về phía tôi, thân thể lại dần mất đi chống đỡ, giống như đá rơi trong không trung rơi xuống thật mạnh, trực tiếp khiêng chiếc cờ ngã xuống đất, nước biển trên boong tàu đổ ập xuống bao phủ cái tên ngốc nghếch ấy.
Tôi kinh ngạc ôm miệng, mùi biển lạnh như băng tràn ngập khoang mũi, gió mạnh lập tức làm mờ tầm mắt.
Gương mặt thanh tú dưới mái tóc màu vàng như chiếc mặt nạ xa lạ, tôi nhìn thấy trong cái xa lạ ấy, linh hồn của người quen.
Người trẻ tuổi tóc vàng bị cú ngã này làm tỉnh táo lại, cậu ấy kiên định đứng lên, vung chiếc cờ lớn trong tay lên, dùng sức chọc vào boong tàu, mặt cờ soàn soạt đón gió. Dưới mặt cờ cao ba mét là thân hình như núi nham như cọc tiêu, thẳng thắn mà cường ngạnh. Cậu ấy không chút do dự giơ ngón tay lên chỉ bầu trời, hô to một tiếng giống như phát tiết, trong trẻo ngẩng cao xuyên thấu gió bão sóng thần.
“Sniper! Bắn lốc xoáy cho tôi! Cho cái thuyền rách nát này trở lại vị trí chính xác ngay! Rốt cuộc là đồ ngu ngốc nào điều khiển thuyền hả?! Cái thuyền nát này mà cũng muốn dìm ông đây chết đuối sao!”
Âm thanh vang vọng khắp quân hạm, kiêu ngạo vô pháp vô thiên.
Thần ơi, tôi nhìn cái tên vô tâm kia tức giơ chân với quân hạm, không nhịn được quay đầu chống lại con ngươi đen cặp mang vẻ hơi tìm tòi nghiên cứu của hắn, tôi tươi cười vui vẻ “Lance, cậu ấy là đồng bạn tốt nhất của em, cũng là…” là người bạn quan trọng nhất của An.
Lời nói bị bao phủ trong tiếng nổ vang của đạn pháo, xa xa, một ánh sáng diễm lệ chiếu sáng lên mây đen, chiến thuyền này lợi dụng lực phản, trở nên ổn định, giống như bình minh buông xuống đêm tối một lần nữa.
“An… Đã lâu không gặp.”
Trong ánh lửa, mái tóc vàng của cậu ấy sáng lạn như mặt trời, cậu ấy giơ ngón tay lên rồi hơi co lại như lời chào, tươi cười sạch sẽ như mặt trời mới lên.
Trên boong tàu ướt sũng nước biển, tựa hồ chỉ còn lại có mình ba chúng tôi, hoặc chỉ còn lại nụ cười tươi đã xuyên qua thời không mà đến.
“Minh Lạc…”
Một đêm cuối cùng của đảo Quân hạm khẳng định tràn ngập mạo hiểm và nhiệt huyết, có lẽ bạn có thể nhìn thấy nhân vật chính đang phấn đấu trong gió bão, có lẽ bạn có thể nhìn thấy tên hề bỏ qua lá bài Tú Lơ Khơ để đi cứu ‘trái cây’ của hắn, hoặc là thấy đại miêu nhổ hết đinh trên mặt ra hỗ trợ nắm bánh lái trong tay. Từng người ở trên thuyền liều mạng, xuất lực. Làm mọi người trở về boong tàu một lần nữa, nắng sớm mờ mờ trên mặt biển lớn, hải âu trên bầu trời màu xanh nhạt cùng nhau bay về.
Một tiếng còi hơi to rõ xa xôi làm biển lớn cùng bầu trời như tỉnh lại, tiếng chuông của cửa thi thứ ba trong khung cảnh mặt trời mọc này — kết thúc hoàn mỹ.
Chương 153: Tớ Tìm Được Cậu Rồi
Dường như đã làm một giấc mơ rất dài, cảnh trong mơ trừu tượng mà cợt nhả. Nhưng tốt đẹp đến mức tôi chỉ nguy