
được.” Ngữ khí luôn luôn đều là tùy tiện mà hào sảng, nếu thích thì không có gì không thể.
“Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghe qua Miru nhắc tới anh, hai người quen biết nhau đã lâu rồi à?” giọng điệu nhẹ nhàng, ôn hòa mà lễ phép hỏi, giống như chỉ là vô hại nói chuyện phiếm.
“Thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư, lưỡng tình tương duyệt, trời sinh một đôi, cậu hy vọng là đáp án nào? Thằng nhóc.” Người nói cũng không để ý cái gì là cạm bẫy ngôn ngữ, trả lời lão luyện khéo đưa đẩy.
“Nói vậy, tôi và cô ấy cũng giống vậy.” Không hề tức tức, luôn không mặn không nhạt. Có vẻ như cảm thấy mặt nạ nhiệt tình vô dụng, cho nên cũng lười đeo lên, lộ ra sự lạnh nhạt.
Là cái gì? Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, lưỡng tình tương duyệt, trời sinh một đôi hay là mục tiêu nhất định?
“Cậu và An rất thân? Là thân thích, con ghẻ của người lạ, kẻ lang thang hay là trẻ mồ côi?” Không cố ý đối chọi gay gắt, nhưng bởi vì hiểu biết mà lời nói thường thường nói trúng tim đen.
Tôi vịn tay vào cột cờ, quay đầu nhìn thấy một màn thật không thể tin nổi. Mặt quấn dải vải màu trắng, tóc đen tản ra che cái trán, bang chủ nhàn nhã ngồi dưới mũi tàu đọc sách, quyển sách ấy là nhật kí hải quân mà mới đọc một nửa đã bị tôi giật lấy trả lại cho thí sinh, không biết hắn lại lấy lại kiểu gì.
Mà ở bên cạnh, là thanh niên tóc vàng đưa lưng về phía hắn, đứng ở mép thuyền ngắm biển. Bọn họ xa lạ nhưng cũng không tính là xa cách quá, trò chuyện câu được câu không, giống như hai bên là du lịch hành khách giết thời gian. Tuy rằng không thể nói là chuyện trò vui vẻ, nhưng cũng là hữu hảo mà văn minh.
Hoàn toàn khác với tối hôm qua như đại địch, giương cung bạt kiếm như muốn làm thịt đối phương.
Bởi vì tình cảnh quá quỷ dị khiến tôi nhất thời chưa định thần lại được, cho nên tôi sững sờ ngốc nghếch nhìn bọn họ một hồi. Nếu không quen hai người kia, bạn rất khó nhìn ra được hai bên đang phòng bị nhau và bầu không khí tràn ngập hắc ám.
Ví dụ như tên tóc đen rất lễ phép, là vì hắn đang mài dao tìm thời cơ xuống tay, lễ trước binh sau là chiêu mà hắn thường xuyên dùng.
Mà tên tóc vàng… ánh mắt tôi trở nên dịu dàng, khi càng là biểu hiện quang minh chính đại, thì càng là dũng cảm không sợ, cũng chính là lúc cao thủ tung hoành thương trường đang tiêu tiền như rác.
Hai tên này, thật đúng là điển hình tiếu lí tàng đao, không có ý tốt.
Đầu hơi co rút đau đớn, tôi đi đến. Hai người họ không có phản ứng gì khi người khác tiếp cận, đang đọc sách vẫn đọc sách, đang ngắm biển vẫn ngắm biển, cái không khí giằng co này nếu không chú ý thì thật sự không nhận ra được.
Nhất định là đã đánh nhau rồi, dù khó mà nhận ra được.
Đi đến mũi tàu, nơi này cơ hồ quang đãng, không có mấy người dám tùy tiện đến gần đây. Tôi ngồi xổm xuống, vẻ mặt bất mãn trừng người nào đó da mặt dày đến mức vỏ Trái Đất cũng phải thua, người nào đó thản nhiên dời mắt khỏi quyển sách trong tay, liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh lùng. Sau đó lờ đi vẻ bất mãn rõ ràng trên mặt tôi, tiếp tục ba giây lật một tờ nhật kí mà hắn quan quân.
Hắn như vậy, tôi thật hết cách, người ta đã mang vẻ ‘lợn chết không sợ nước sôi’, chẳng lẽ tôi lại thật sự đi lấy nước sôi để đổ vào hắn?
Tôi chỉ biết thở dài lúc túi quần, lấy ra một cái băng dán OK có đồ họa đóa hoa, bị người ta ‘vẽ mặt’, đáng đời.
“Lần sau cẩn thận một chút, năng lực khép lại của anh mạnh nhưng cũng không thể tiêu xài như vậy, Lance.” Tôi vươn tay tận lực nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, vết thương sau dải vải lỏng, tuy rằng hắn không để ý bị hủy dung, nhưng tôi nhìn lâu là thấy đau thay hắn.
Hắn tùy ý tôi dán băng dán OK lên vết thương bên miệng hắn, biểu cảm mặt than vẫn như cá chết, khó chịu giống như ai nợ tám đời nhà hắn vậy, mà chủ nợ ngay ở trước mắt hắn lại không lấy được tiền.
Thật ngây thơ, anh cho là năm nay anh mấy tuổi chứ?
Dán băng dán OK chỉ cho có mà thôi, năng lực Niệm tốt hơn so với rất nhiều thuốc trị thương. Chỉ cần không phải bị người ta đánh trúng điểm trí mạng, thì đều có thể khép lại hoàn mỹ. Cho nên hắn dù có bị thương, ngồi đọc sách cũng có thể dùng thời gian nhanh nhất lành trở lại.
Tôi không để ý đến hắn, đứng lên, ngẩng đầu nhìn biển lớn dưới bầu trời trong xanh, tiếng thủy triều dẫn đường cho chim biển bay đi. Ngắm nhìn một hồi mới khẽ cười nói: “Hôm nay thời tiết thật đẹp.” Ánh mặt trời sáng ngời đến mức khiến mọi góc tối cũng mang cảm giác mát.
“Đúng vậy, vừa lúc có thể tắm nắng bổ sung canxi.” Người có được mái tóc vàng chói mắt hơn mặt trời cũng rất tự nhiên tiếp lời.
Vừa mở miệng, hai bên rất ăn ý dùng tiếng Trung. Tiếng thông dụng ở thế giới này dù dùng bao lâu, cũng vĩnh viễn kém tiếng mẹ đẻ. Tôi từng thử tìm kiếm ngôn ngữ mẹ đẻ trong thế giới Hunter này, nhưng ngoài vài chữ phồn thể bằng bút lông mực để trang trí ra, tôi không thu hoạch được gì. Càng đừng nói một ngày nào đó sẽ ở trên đường nghe thấy người khác dùng ngôn ngữ này nói chuyện với nhau, giờ có thể lại được mở miệng nói ra, cảm giác thật tốt.
“An, tớ đến rồi.”
Một câu thản nhiên thường ngày, giống như chưa bao giờ rời xa nhau, chỉ là mở cửa