
là móc ra được sao? Làm gì có vụ làm ăn nào dễ như thế?”
Miệng đầy từ ngữ buôn bán, thói quen chết cũng không sửa miệng.
Feitan vươn bàn tay còn lại định nhằm vào ngựa Minh Lạc, bị Minh Lạc nghiêng người né tránh kẹp vào nách, tôi nhìn thấy cái tay kia giống như xỏ xuyên qua ngực, là vì người công kích và người tránh né quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả ánh mắt cũng không thể nhìn ra tàn ảnh.
Sự hung hiểm trong đó không phải kiểu người bình thường như tôi có thể thấy rõ được, tôi chỉ nhìn thấy Minh Lạc linh hoạt lùi ra sau tránh né, kẹp chặt cánh tay Feitan hạn chế phạm vi hành động của kẻ công kích. Sau đó trong tầm mắt vô dụng của tôi, bọn họ biến thất trong không khí một giây.
Một giây sau, Minh Lạc không hề thở dốc không hề hoảng hốt đứng ở trước mặt tôi, bóng dáng ngăn trở tôi vẫn thẳng thắn cường ngạnh như trước.
Feitan xuất hiện ở phía trước chúng tôi, trên gương mặt trắng trẻo nhọn nhọn xuất hiện nụ cười sung sướng gần giống như người bình thường. Hắn giơ lên cánh tay bị bẻ gẫy của mình, giống như không hề có thần kinh cảm giác, vươn tay “Răng rắc” một tiếng lại nối lại xương, trên cánh tay trắng nõn có một vết sưng đỏ rõ ràng rất đáng sợ.
“Vừa rồi anh bảo tôi là gì? Nói lại lần nữa xem.” Nụ cười trên mặt Feitan quỷ dị dọa người, chỉ cần là người có chút hiểu biết về hắn hoặc là chung đụng với băng Ryodan đều biết, tên thích tra tấn nhất của băng Ryodan đang hưng phấn.
Bởi vì một chiếc ô màu đỏ chuyên giết người đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.
Minh Lạc không cẩn thận dẫm phải cấm kỵ, ‘tên lùn’!
Tôi cảm thấy boong tàu lúc này yên tĩnh, ngay cả hải âu cũng bay vòng đường khác, ánh mắt có chút mơ hồ đảo qua bốn phía, nhìn thấy bên kia cầu thang sắt có một người phụ nữ trẻ tuổi tóc màu lá cọ đeo kính, nửa ngồi xuống, tay chống súng liếc nhìn sang bên này. Mà Machi thì không biết khi nào đã đứng phía sau cô ấy, cho dù tôi không nhìn tới cũng biết Machi đang dùng sợi tơ trói buộc con mồi đang giơ súng, làm người ta không thể nhúc nhích.
Shalnark ngồi bên cạnh súng, giả mù sa mưa cười nhìn phía bên này, giống như cảm thấy trường hợp này không có gì lạ lùng, ngay cả tươi cười cũng là nhàm chán có lệ.
Sau đó tôi nhìn thấy Gon và Killua, bọn họ đứng gần cầu thang sắt, hình như là đi ngang qua không kịp tránh né. Bởi vì vẻ mặt Killua rất nghiêm trọng ôm lấy miệng Gon, không cho tên ngốc nghếch này ra tiếng quấy nhiễu tình cảnh căng thẳng này.
Ánh mắt tôi và Killua va vào nhau, trong đôi mắt của đứa trẻ có mái tóc màu bạc này đều là sát khí sắc bén, ác độc trừng tôi. Tôi đương nhiên biết vì sao cậu ta lại bất mãn, bởi vì ánh mắt tôi sẽ gây nguy hiểm trí mạng cho bọn họ, dẫn nguy hiểm tới hai người qua đường này.
Bất quá, Killua đối với Gon đúng là tình thâm ý trọng, cảm giác có bạn bè thật tốt.
Quay đầu đi, nghe thấy giọng nói lười nhác của Minh Lạc lại vang lên “Cậu hỏi tôi vừa rồi gọi cậu là gì? À, hình như là ‘Này trẻ con, mẹ cháu gọi cháu về nhà ăn cơm’, hoặc là cậu muốn ăn cháo?”
Căn bản là hai câu hoàn toàn khác nhau, Minh Lạc lại có tài nói rất giống nhau, giống như không phải người nói có gì sai mà là người nghe là kẻ điếc.
Tôi biết mình thật không nên, trong tình hình sống chết hết sức căng thẳng này, phải nên cố gắng nhịn xuống. Nhưng cuối cùng vẫn cười “xì” một tiếng ra, vươn tay ôm miệng cuống quít cúi đầu. Thần kinh căng thẳng lúc đầu rốt cục được thả lỏng, cũng hoàn toàn sụp đổ.
Sau đó là nước mắt im hơi lặng tiếng, hai mắt mơ hồ không thấy rõ bóng dáng Minh Lạc và bầu trời xa vời trước mặt.
Nước mắt theo hai má trượt đến mu bàn tay bên miệng, rơi xuống boong tàu lại bị mặt trời mọc hong khô, trở thành một dấu vết tối tăm lạnh lẽo.
Tôi cúi đầu, tóc mái dài che đi hơn nửa mặt, tay dùng sức ôm miệng lại không che được nghẹn ngào yếu ớt. Âm thanh nho nhỏ, đứng ở giữa đám cường giả động một cái là kêu đánh kêu giết, khóc giống như một đứa trẻ tủi thân.
Cái vỏ ngoài bị cởi bỏ, mềm mại khóc, không hề có sức lực. Tôi chỉ cúi đầu rất sâu, không cho người khác nhìn thấy sự yếu ớt quá chật vật của mình.
Bên tai trống rỗng và im lặng dài lâu, tựa hồ từ mười mấy năm trước, lúc vừa đến thế giới này đã bắt đầu, luôn đeo đẳng đến hiện tại.
“An, đừng khóc.” Minh Lạc vĩnh viễn là người đầu tiên xoay người lại, quay đầu lại, cho dù kẻ sau lưng là tử thần cũng không quan tâm.
Tôi chết cũng không ngẩng lên, lắc đầu với Minh Lạc, nước mắt này là sao? Tôi thật sự không sao, tôi thậm chí không nên khóc.
“Feitan.” Cái tên chết tiệt sau lưng tùy hứng đến mức chết người rốt cục biết mở miệng, vẫn là cái giọng điệu mệnh lệnh chết cũng không thay đổi đó. Tôi mơ hồ nghe thấy hắn thản nhiên thở dài, sau đó là tiếng trang sách liên tục lật trong gió. Hắn không hề nhớ nhung, cứ thế ném thẳng quyển nhật kí trong tay ra khỏi thuyền, một phần lịch sử về quân hạm bị phi xuống biển lớn, từ nay về sau, biến mất khỏi thế giới này.
Feitan trầm mặc vài giây, như cảm thấy tình hình này khiến hắn rất mất hứng, cho nên sắc mặt không tốt, khiêng ô lập tức biến mất, một giây cũng không định ở lại cái boong tàu quỷ q