The Soda Pop
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326033

Bình chọn: 8.5.00/10/603 lượt.

ộng để tìm được thi thể của cậu được hay không. Tiễn Anh Hùng đóng băng hoặc là Tiễn Anh Hùng ngã gãy cổ nhất định rất tráng lệ, cái tên cuồng du lịch một mình kia!”

“12345 thêm 12345 tương đương… 4 nhân 4 bằng 8, kỳ quái, là 8 phải không?”

… Hôm nay đúng là một ngày tốt đẹp.

Dù cậu có biến thành lợn, tớ cũng nhận ra cậu.

Trong cơn sóng biển cuốn thành lốc xoáy có thể cắn nát sắt thép, cá có thể chết đuối, bất cứ kỹ thuật bơi nào cũng đều là dư thừa. Khi bị nước biển nhấn vào dưới biển, tôi vẫn còn ngơ ngác ngây ngô cười, chờ nước biển đổ ập tràn đầy vào miệng mũi mới định thần lại, đạp vài cái, ánh lửa trên mặt biển, lại bị bọt biển màu đen nghiền nát. Một giây trước khi đánh mất nguồn sáng, ở trong nước biển bám được góc áo của một người. Lợi dụng sự dẻo dai của vải dệt ẩm ướt buộc chặt vào cổ tay mình, lần này không chịu buông tay.

Nước biển, nước biển, toàn là nước biển, đây đúng là một tai nạn buồn tẻ.

Nguy hiểm sắp tử vong có vẻ dài lâu, kỳ thật vừa rơi vào biển chưa được vài giây đã được một cánh tay mạnh mẽ kéo lên. Vừa ho vừa leo lên cái ôm ấp ấm áp kia, không đợi hắn mở miệng liền ảo não kêu “Không được cắt vạt áo trên tay em rồi đá người trở lại biển, không được uy hiếp em, không được giết người, không được mắng em ngu ngốc, anh mới là ngu ngốc, Chrollo.”

Bọt sóng vồ lên nở rộ ra nhiều đóa, tay hắn kẹp xuống dưới nách tôi ôm tôi ở trước ngực, đèn vốn chiếu sáng boong tàu sớm đã bị chuyển hết đến pháo đài, cả bầu trời như đều chìm trong bóng tối và nước lạnh. Tôi bắt chặt lấy thí sinh nuôi khỉ ấy, một tên ngốc rõ ràng sợ chết đi được nhưng lại vẫn đi theo phía sau, hy vọng tôi trở lại khoang thuyền. Kết quả cùng bị ngã xuống biển, lúc này đang run rẩy nghẹn ngào gọi con khỉ của mình.

Tôi cởi góc áo đang siết cổ tay tôi đến chết lặng, để cho thí sinh đáng thương kia trèo lên boong tàu đang lay động, chạy về trong khoang thuyền tị nạn.

Tôi vừa lạnh vừa khó chịu, cái ôm như muốn siết chết tôi, xương ngực, bụng như đang kháng nghị. Hắc ám dấu đi biểu cảm của mọi người, tôi đau đầu ù tai thoáng nghe thấy tiếng nói của người đang ôm tôi, tiếng nói mà bất cứ lúc nào chỗ nào cũng có thể bình tĩnh “Miru, anh nhấn chìm thuyền thì em có thể cứu được bao nhiêu người?”

Ngữ khí bình thản không giống uy hiếp, gió mạnh sóng cao cũng không thể che đi được sự áp bách.

“Không được trộm đổi khái niệm.” Tôi rốt cục không chịu nổi tựa đầu vào vai hắn rống “Đây căn bản là hai chuyện khác nhau, không được bức em nữa, đừng có hoang đường dọa em rằng em cứu người nào là anh sẽ giết chết kẻ đó như thế, tên chết tiệt này!”

Không quan trọng, không quan trọng, anh đều dám giết sạch mọi kẻ không quan trọng, thế thì vì sao không cho phép em vươn tay với kẻ không quan trọng chứ. Kẻ hai mặt, quỷ xấu xa, vì tư lợi, gấu mèo vô sỉ ti bỉ, không làm em tức chết thì không được sao?

Một ‘con rồng lửa’ ở phía trước quân hạm mạnh mẽ phụt ra, bốn cửa đại pháo lần thứ hai phóng hỏa lực ra rốt cục hủy diệt gông xiềng giam cầm mũi thuyền. Đá vụn lửa đầy trời thay thế các vì sao chiếu sáng bầu trời lên, thân thuyền lớn chợt di chuyển, điện lực của chủ pháo lại chuyển vào chân vịt, quân hạm khởi động nhanh chóng lui về phía sau.

Trong khung cảnh ánh lửa cháy bùng, tôi nhìn thấy cái tên đang ôm siết lấy tôi, mái tóc màu đen có vẻ lợi hại tán loạn ở trong gió, thuốc nhuộm tóc màu xanh bị nước trôi không còn một mảnh. Đồng tử mắt lạnh lẽo âm ngoan hơn cả mặt biển đen, ánh lửa in vào trong mắt hắn lại nhanh chóng chìm vào biến mất. Chỉ có khóe miệng vẫn khẽ mân lên mỉm cười giống như một đứa trẻ vô tội.

“Anh nên lấy dải vải buộc kín mặt, kẻo ra ngoài sẽ làm liên lụy đến người khác.” Tôi thống khổ oán giận, vị nước biển thật khổ sở. Mỗi lần thấy hắn mang theo bộ mặt đang bị dán treo giải thưởng này ra cửa, là tôi không hề cảm thấy an toàn một chút nào.

Luôn như thế, dù phát rồ nhiều đến mức nào cũng có thể trông sạch sẽ giống như một thiếu niên chưa từng nhìn thấy máu. Không chịu hối cải, không có đạo đức, mất đi cảm giác sợ hãi, không biết áy náy, dù có bị thiên đao vạn quả cũng sẽ không ngừng điên cuồng. Bạn muốn tôi phải giảng đạo lý với tên điên này như thế nào đây, ngay cả sự tồn tại của hắn đã là không đạo lý rồi.

Đêm tối trầm mặc cùng với sóng gió gào thét như kéo dài vô hạn, khi ánh lửa rút đi, thế giới không ánh sáng lại trở về, tôi biết chúng tôi lại không thể khơi thông. Mỗi lần tôi tức giận mà hắn lại không chịu nhân nhượng, hắn sẽ cười đáng yêu, vẻ mặt ‘anh không cố ý’ để trấn an tôi, hại tôi rất muốn vươn tay bóp mặt hắn.

“Mà… chiếc quân hạm này cũng sắp thành đồ bỏ đi rồi.” tính trẻ con vô lại chết tiệt vui sướng khi người gặp họa vang lên ở bên tai tôi, cố tình giọng điệu lại rất dịu dàng.

Bởi vì lốc xoáy và nước biển đột nhiên dũng mãnh đánh vào thân tàu vốn có khe vỡ do nham thạch, va chạm kịch liệt, khiến chiếc quân hạm này liên tục nghiêng qua nghiêng lại. Trên thuyền có người đang rít gào, có người nổi điên chạy cứu lại. Tiếng gió, tiếng dây thừng sắt lay động va chạm vào nhau, tiếng biển va chạm vào thuyền, đề