
, nhưng ngoài tiếng chim hót ra lại không thấy tiếng người nào.
Bên tai vang lên tiếng vang ‘clack’ rõ ràng, tôi kỳ quái ngẩng đầu, một đống nhánh cây từ trên trời giáng xuống.
Lần này thứ đập tôi không phải thẻ báo danh, mà là toàn nhánh cây non xanh đổ ập xuống bao trùm. May mà không phải thân cây, không thì tôi đã bị đè chết ngay lập tức rồi.
Tôi mặt xám mày tro bò ra khỏi đống cây, người khởi xướng đã sớm chạy mất. Tôi đen mặt đi đến bên cạnh dòng suối, cái gì mà con nhện, toàn là một đám ngây thơ. Bang chủ ngây thơ nhất, thành viên mà bang chủ thích nhất – Ubogin ngây thơ thứ hai, Feitan ngây thơ thứ ba… Còn băng Ryodan cấp truy nã hạng A, rõ ràng chính là một đám chết tiệt chưa hết thời thơ ấu tụ lại với nhau, các cậu nhiều lắm chi là cấp bậc Cậu bé Hồ Lô thôi.
Bất quá chi là hỏi xem đã ăn cơm chưa, không nên bắt nạt người ta như vậy chứ.
Chi là tôi hơi lo lỡ hắn không ăn cơm, không nghỉ ngơi tốt, tùy tiện xằng bậy, hơn nữa cảm xúc không tốt đi giết chóc lung tung thì làm sao bây giờ?
Đối diện con suối truyền đến mùi cá nướng, Minh Lạc thô lỗ ngồi khoanh chân ở trên tảng đá, động tác ăn cá rất hào sảng… Đối với một người đàn ông thì như vậy rất bình thường, nhưng cậu ấy vốn chính là nữ, tương lai không biến trở lại thì khẳng định rất khó sống.
“An, cậu đã nói chuyện xong với cái thằng nhóc âm hiểm kia rồi à?” Minh Lạc vung vung số cá tươi mới trong tay, to giọng gọi tôi. Sniper bên cạnh cậu ấy thảnh thơi phụ trách nướng cá.
Tôi cầm thẻ báo danh, vui vẻ chạy tới, suối nước bắn ướt sũng ống quần. “Minh Lạc, tớ có một đống thẻ báo danh này, cậu có cần không?”
Ai muốn là tôi phân cho người đó, nhiều thẻ như vậy, tôi không dùng được.
Đang chạy thì bị vấp đá trong lòng suối, cả người ngã vào dòng suối, tôi nghe thấy Minh Lạc hô lên tên tôi. Trong tay nắm chặt thẻ số 17, số 198 thì dán phía dưới số 17.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình càng ngày càng vô dụng, hắn không ở bên cạnh tôi là chạy một bước đã ngã. Giờ mới phát hiện mình được người ta sủng nịch vô ưu vô lự, chỉ cần không có cái tên kia ở cạnh là chẳng làm được việc gì cả.
Nếu con nhện có độc, thì tôi đã bị trúng độc sâu giai đoạn cuối.
“Cái tên chết tiệt này, anh cố ý làm em không có anh là không sống nổi phải không.” Coi tôi là hoa Thố Ti* hay là ký sinh trùng? Tôi đứng dậy khỏi dòng suối, Minh Lạc còn ngồi, cậu ấy biết khi nào thì mới cần đến đỡ tôi một phen.
*(Tojikachan: Hoa Thố Ti muốn sinh tồn phải dựa vào cây cối)
Đây mới là sự bảo vệ thực sự, bạn bè của tôi vĩnh viễn biết cực hạn của An Hân ở nơi nào.
Lance, anh âm ngoan hơn em, anh đã sắp sủng em thành một người vô dụng rồi.
Chương 158: Bang Chủ Ở Nơi Nào
Tôi sờ sờ thẻ báo danh trong túi quần, tựa vào thân cây, hơi ngơ ngẩn nghe tiếng côn trùng kêu vang. Bóng đêm rất ôn hòa, trên bầu trời có nhiều chấm sáng nhỏ.
Không biết những số thẻ báo danh này là con mồi của ai, đám con nhện nói đến là đến, nói đi là đi, đối với kết quả cuộc thi, không một ai để ý. Nhưng đám sát thần này đi rồi cũng tốt, nếu vụ đánh cược của bọn họ mà nghiêm túc, muốn thắng được cái sách cổ sách lậu lừa đảo kia của bang chủ bọn họ, thì nhóm thí sinh tân tân khổ khổ đến thi sẽ rất oan uổng. Còn về đầu lĩnh con nhện, thôi vậy, tôi thật sự không tìm ra phương pháp Minh Lạc và hắn hòa thuận với nhau, cứ để tự hắn xem xét đi vậy.
Tôi hy vọng Minh Lạc có thể bình an trở về, tôi thấy cậu ấy không có lòng trung thành rất sâu đối với thế giới này, không có sự ràng buộc không thể bỏ giống như tôi.
Nói đến tùy tính, Minh Lạc sau khi đi vào thế giới này, cậu ấy càng thêm tùy tính. Nghĩ đến cái gì liền lập tức xoay người muốn đi làm cái đó, cậu ấy ăn cá xong liền hứng thú hừng hực chạy mất, nói là muốn đi tìm thí sinh 301 kia để bàn việc buôn bán, ra tiền mua hai thẻ báo danh trên tay anh trai Killua, một thẻ là 301, thẻ còn lại là 80 – thẻ của Sniper bị cướp đi.
Là chuyện có thể sử dụng tiền để giải quyết thì tuyệt đối sẽ không dùng bạo lực, đây là một trong những quy tắc của Minh Lạc.
Cậu ta vừa đi, là qua cả một ngày.
Chẳng lẽ là còn đang ép giá? Tôi quay đầu nhìn về phía một thân cây cách đó không xa, thấy Sniper ngồi ở trên cây dựa vào túi đựng súng để nghỉ ngơi, nhưng ngay cả buổi tối cũng không lấy kính râm xuống, không bị ảnh hưởng đến thị lực sao?
Tôi tiếp tục ngẩn người, sao tôi lại nhàn như vậy? Tôi không cần chém giết người khác lại càng không gặp ai tới cướp thẻ của tôi, ngay cả vài thí sinh đã bao vây tôi vào ngày đầu tiên giờ cũng rất do dự, chỉ đứng từ xa nhìn, hình như đều đang cố kỵ điều gì đó.
Hẳn là không phải cố kỵ Minh Lạc, lấy tính cách của Minh Lạc, cậu ấy không thích lộ ra át chủ bài ngay từ đầu, cho nên cậu ấy sẽ không dễ dàng hiển lộ thực lực một cách cao điệu, cho nên người không biết thì sẽ không thấy sợ hãi cậu ấy.
Tôi cũng từng nghĩ nếu mình lạc đàn, cảnh tượng thí sinh đến cướp thẻ báo danh. Phương pháp tốt nhất chính là giao ra thẻ báo danh trước tiên, những loại cuộc thi kiểu này, bình thường chỉ cần không phải người có hành vi khác hẳn với thí sinh thường, thì đều là cướp