Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324975

Bình chọn: 9.5.00/10/497 lượt.

c, ngôn ngữ quen thuộc, nghe vào tai lại xa lạ đến mức khó tin. Tôi có chút mờ mịt dừng lại, ngây người nhìn người đã gọi tôi.

Hắn mặc áo sơmi sạch sẽ, dải vải màu trắng quấn quanh giá chữ thập trên trán, trên gương mặt thanh tú có nụ cười mỉm lễ phép luôn quá mức nho nhã, giống như vĩnh viễn đứng ở điểm đạo đức vô tội cao nhất khiến người ta cảm thấy rất vô hại.

Anh không đủ thẻ làm sao lên được tàu bay, anh làm sao mà biết em là…

“Đúng tên là ‘An’.” Chrollo ngẩng đầu tươi cười ôn hòa, ‘An’ là tiếng Trung, mà lời thắc mắc lại dùng ngôn ngữ thông dụng của thế giới Hunter. Hắn thư thái dựa vào tường, một tay cầm quyển sách bói toán có bìa vẽ ngôi sao năm cánh, lời nói như bừng tỉnh đại ngộ.

“Miru Sylvia đã chết ngay từ đầu.” Cho nên chỉ còn lại An.

…Tôi không nói gì cúi đầu trừng giầy mình, anh mới là xuyên không phải không, biết nhiều quá cẩn thận bị diệt khẩu đấy. Tôi và Minh Lạc khi nói chuyện cơ hồ đều là tiếng Trung, chỉ bằng vào vài lần Minh Lạc gọi tên em là anh có thể biết em là ai, thật không có thiên lý.

“Linh hồn cùng chuyển hoán sao?” Hắn nhẹ nhàng lật sang một trang sách, nội dung trên đó là về thuật chiêm tinh, linh hồn loài người đi về đâu.

Tôi tiếp tục cúi đầu bước đi, hoàn toàn hết cách với người kia, bề ngoài là người mà bên trong lại như yêu quái, hơn nữa lại không hề hoài nghi những điều mình suy luận ra. Anh có đánh chết em, em cũng sẽ không nói cho anh về quyển sách Hunter X Hunter này, em vĩnh viễn sẽ không nói cho anh là Chrollo Lucifer không phải nhân vật chính.

“Em tới từ đâu?”

Hắn vẫn đứng tại chỗ mặc cho tôi bước qua, đặt câu hỏi sắc bén mang theo chút tò mò, tiếng nói trầm thiếu giọng điệu dụ dỗ, chỉ đơn thuần là hiếu kì.

Chúng ta còn đang chiến tranh lạnh, Lance.

Tôi trực tiếp đi qua chỗ rẽ, có tai như điếc.

“Dù em tới từ đâu, anh đều không sao cả.” Tiếng sách bị khép lại, và cả tiếng bước chân của hắn không nhanh không chậm đi theo.

Tôi lập tức chạy đi, tôi có nghĩ tới sẽ có ngày bị vạch trần, nhưng không nghĩ tới, lúc bị vạch trần, tôi lại vui vẻ như vậy. Em cũng vậy, dù anh tới từ đâu, em cũng không sao cả.

Dùng sức mở ra cửa phòng nghỉ của các thí sinh, thở hồng hộc đứng ở cửa, vài thí sinh nghi hoặc quái dị liếc tôi một cái. Tôi nhìn thấy Minh Lạc đang cầm hai lá bài Tú Lơ Khơ nhìn về phía tôi, cậu ấy đang dựng Kim Tự Tháp, kết quả vừa dựng xong tháp đã bị tiếng tôi mở cửa đánh tan, hoa văn của lá bài Tú Lơ Khơ kia… rất giống Hisoka.

Tôi vung tay nói với cậu ấy “Minh Lạc, chúng ta về…” nhà đi!

Nhà của tớ ở Esme, tớ muốn cậu theo tớ trở về ngắm nhìn thành phố xinh đẹp ấy.

Không thể nói hết lời, tôi không biết có bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy tôi biến mất, ‘Di chuyển nháy mắt’ đúng là một năng lực rất giỏi.

Tôi không nhịn được đấm liên hồi vào cái tên chết tiệt sau lưng mình, rít gào “Đồ ngu ngốc! Rốt cuộc anh muốn làm gì!?” Khi tôi định thần lại, tôi đã bị người ta khiêng lên chạy mất, phong cảnh xung quanh đột nhiên hoàn toàn thay đổi đã làm tôi bị dọa.

“Trở về.” động tác lưu loát cũng giống lời nói lưu loát của hắn, cũng không lãng phí bất cứ sức lực dư thừa nào.

Tôi trơ mắt nhìn tên bang chủ của tập đoàn bất lương vươn tay dùng một chiếc bút máy bình thường, trực tiếp xé một lỗ hổng lớn lên tường sắt của tàu bay, gió cùng bầu trời xanh chảy ngược vào ào ào. Tấm sắt yếu ớt như giấy, động tác rạch ra cũng thật thần kỳ.

Tôi không chịu nổi, nhéo lưng áo sơmi hắn hô to “Tàu bay sẽ bị rơi xuống mất!”

“Vậy cứ để nó rơi xuống đi.” Chỉ biết phá hỏng, mặc kệ không thu dọn, những tên hoàn toàn vô trách nhiệm đều không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa.

Sau đó tôi liền trơ mắt nhìn hắn nhẹ nhàng bâng quơ đi ra lỗ hổng đó, dưới chân hư không, đỉnh đầu trời xang, cái cảm giác rơi từ mấy ngàn mét xuống… Bạn tuyệt đối sẽ bị chứng sợ độ cao.

“An!” Lúc xa dần tàu bay, trong lỗ hổng kia lại có người nhảy ra vội vàng đuổi theo, tôi không nhìn thấy Minh Lạc lại nghe thấy tiếng cậu ấy, một thứ gì đó màu đen bị Minh Lạc ném xuống.

Tôi vươn tay, thấy thứ ấy rơi nhanh hơn chúng tôi, có thể là bởi vì Minh Lạc ném rất mạnh. Là một chiếc di động màu đen, Minh Lạc… Tớ không đỡ được.

Khóc không ra nước mắt nhìn vật nhỏ kia nhanh chóng cách tôi mà đi, danh sách các tình nguyện viên trên tay tôi cũng bị rời khỏi tay. Sức gió xé rách các trang sách, một tờ lại một tờ mang theo chữ viết quen thuộc tự do bay trong gió.

Majo, Sahil, Manuel, Kanji, Mizuno, thợ sửa chữa… Lance Gordon.

Đến từ các nơi trên thế giới, đến từ các ngành các nghề, mang theo đủ loại lý do. Dù là ai, bất luận có nghề nghiệp gì, chúng tôi đều chỉ vì cùng một mục tiêu mà gặp nhau.

“Này này, ai nói không thể hả, cho Meteorcity thùng rác đi, dựng một trường tiểu học ở đó, có nơi công cộng, có bệnh viện chữ thập đỏ, có quốc lộ có đại quảng trường có thư viện, có người nhà. Chúng ta cùng nhau đến Meteorcity trồng hoa, đương nhiên chỉ dùng hoa Tử của Esme, hoa Esme là thứ xinh đẹp đệ nhất thế giới.”

“Nếu một ngàn năm trăm năm đã biến Meteorcity thành như vậy, thì chúng ta lại dùng một ngàn năm trăm năm biến nó trở lại v


XtGem Forum catalog