
t sự tức giận đến vậy thì có thể đánh tôi cho hết giận, đòi tiền sao, một đồng cũng không có.”
Ngoài là đứa con trung thành nhất của Esme ra, tiểu Cây Xanh còn là quỷ keo kiệt đệ nhất trong lịch sử Esme. Ngay cả đại đội trưởng đội chấp pháp cũng đừng mong nhặt được một xu từ trên người ông ấy, càng đừng nói là người từ bên ngoài như Minh Lạc.
Quy tắc thép của hiệp hội Green thiết chính là, tiền của bạn là của mọi người, tiền của mọi người là của hiệp hội Green. Phá hoại không sai, phạt tiền có lý.
Lúc đầu, tôi rất lo Minh Lạc và thằng nhóc trong nhà sẽ có xung đột với nhau, mãi sau mới phát hiện Minh Lạc đều đem toàn bộ sức lực để đấu với hội trưởng hiệp hội Green. Quỷ keo kiệt và đại thương nhân đấu trí, so dũng khí, cực kỳ phấn khích, xắn cổ tay áo cấu véo nhau, ngày nào cũng trình diễn.
Tôi nên vui mừng hay là buồn cười đây, dù sao, cuộc sống gần đây cũng thật náo nhiệt và vui vẻ.
Tôi phát hiện thằng nhóc trong nhà cơ hồ thờ ơ với Minh Lạc. Hắn vẫn như cũ, thích mất tích là mất tích, sau đó mỗi lần trở về nhà, lúc thì khỏe mạnh, lúc thì cả người bị rách tung toé.
Ngẫu nhiên, tôi phát hiện hắn hay dùng ánh mắt rất quỷ dị nhìn tôi chăm chú mỗi khi tôi cười, chuyên chú nhìn kỹ, còn có cảm giác hắc ám không hề che dấu.
Mà ban đêm một ngày nào đó, khi tôi mơ ngủ, đột nhiên cảm nhận được ngón tay ấm áp của hắn khẽ chạm vào khóe miệng tôi, sau đó tôi nghe thấy hắn thì thào lẩm bẩm, âm thanh ấy còn mềm mại hơn cả con sông Makuiroka. “Hồi đầu, em cũng cười như thế.”
Hồi đầu, em cũng cười như thế.
Mở mắt ra, nhìn chiếc giường trống chỉ còn hơi ấm dư lại cùng ánh mặt trời đầy căn phòng, tôi cũng vươn tay chạm bên môi mình, tươi cười tự nhiên tràn ra. Thì ra cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa quên khuôn mặt tươi cười của tôi hồi lần đầu tiên gặp nhau.
Như một loại dung túng và ngầm đồng ý, nếu Minh Lạc có thể khiến tôi cười thì hắn có thể dễ dàng nhượng bộ. Tôi thấy rất kỳ quái về thái độ của hắn, sau đó mới nhớ tới từng có đoạn thời gian không biết nên khóc hay cười. Khi đó hắn cực kỳ ‘sinh động’ ở thế giới ngầm, có thể là mỗi thiếu niên đều có một đoạn thời gian muốn chứng minh mình đã trưởng thành.
Cũng chính hồi ấy, hắn đột nhiên cường ngạnh đưa cho tôi tất cả những thứ hắn có thể cầm được, nhất định phải thử xem tôi muốn thứ gì, hắn trắng trợn đến mức khiến người ta sợ hãi. Nói là ác mộng cũng không đủ, tôi không muốn lại bị một đống bảo thạch đè khó thở hay bị một vạn quyển sách trân quý không xuất bản nữa nhồi vào căn nhà, những chuyện phiền toái ấy xin mời hãy rời xa tôi đi.
Sau đó, hắn lại nhanh chóng định thần lại, ngừng lại hành động ngây thơ này, đem một đống linh tinh cho một đống người căn bản không cần, thật không giống hắn chút nào. Kỳ thật, hắn đã sớm phát hiện ra mới đúng, hắn không có cách nào đem ánh mặt trời tặng cho tôi, bởi vì trong tay hắn căn bản không có thứ ấy, mà thứ tôi muốn cũng chẳng khác gì ánh mặt trời.
Hiện giờ hắn lại nhìn kỹ Minh Lạc, giống như thiếu niên ngây thơ trong truyện tranh vậy, coi Minh Lạc trở thành công cụ dỗ tôi cười, thế mà hắn cũng nghĩ ra được. Hắn không phải ánh mặt trời, nhưng Minh Lạc thì phải.
Chiến tranh với hội trưởng Green cuối cùng không rõ là thắng hay thua, dù sao theo tính cách của hội trưởng thì một xu cũng không chịu ra đem ra. Nhưng Minh Lạc cũng không phải là người thích chịu thiệt, cậu ấy lập cửa hàng ở Lệ Đại Đạo, bắt đầu làm ăn ở Esme. Công ty “An” chính thức nhập vào phố buôn bán của Esme.
Tôi tò mò lên trang web của hiệp hội Green tra một chút, mới phát hiện công ty con “An” không chỗ không ở, có lẽ nó không phải lớn nhất mạnh nhất, nhưng lại là hãng lan tràn rộng nhất. Hơn nữa là hãng danh tiếng mà dân sinh thích nhất.
“Muốn đưa tờ rơi ‘Ngô Ái An Hân’ đến nơi mà cậu có thể nhìn thấy, tớ cũng chỉ biết lựa chọn cách tung từ trên cao xuống khắp nơi. Nếu không, biển người mờ mịt, cái nơi không phân rõ là người hay quỷ này, tớ làm thế nào mới tìm được ‘An’ đây.”
Chỉ mới vài năm, Minh Lạc nói cậu ấy từ một cái thôn trong thâm sơn cùng cốc đi ra, trong tình cảnh một nghèo hai trắng, lại có thể mở công ty như trăm hoa nở rộ như thế? Làm sao bây giờ đây, dù thiên tài nữa thì cũng quá quỷ dị.
Minh Lạc thích ngồi ở hành lang trên hiên nhà tôi, trong tiếng chuông gió, dùng laptop xử lý công việc. Mỗi lần như thế, tôi luôn đội mũ vành rộng, ngồi xổm trong bụi hoa chăm sóc thực vật.
Giống như đang trở lại kiếp trước, hết thảy đều quen thuộc như vậy, ấm áp như vậy, ánh mặt trời như trùm lên hình ảnh ấy một tầng nắng mỏng ấm áp dạt dào, khiến người ta không cảm nhận được thời gian đang lạnh lùng trôi đi.
Minh Lạc không đi vào nhà, Lance cự tuyệt tất cả người khách. Mà Minh Lạc cũng không muốn gây xung đột với người ở chung với tôi, dù sao người khó xử chỉ có tôi.
Minh Lạc ở trong cửa hàng rượu, sau đó, ngoài những lúc vào công ty An làm việc, phần lớn đều chạy tới cùng tôi trồng hoa.
Mỗi lần Harris thấy Minh Lạc nghênh ngang bước vào phố Bối Bối, ông ấy luôn lắc đầu nói: “Miru, cái đứa trẻ này, sao lại mang tên kỳ kỳ quái quái vào rồi?”
Tôi t