
Yorknew mua bản đồ thành phố là được.”
Nghe được một cái tên quen thuộc từ miệng Minh Lạc, tôi cảm thấy cực kỳ rối rắm.
Minh Lạc tắt điện thoại rồi ấn phím tắt nguồn, khi cậu ấy không muốn xử lý công việc thì sẽ làm mọi người không tìm được cậu ấy. Sau đó xách theo hành lý đơn giản đưa tôi đến đại quảng trường người đến người đi.
“Đúng rồi, An.” Minh Lạc đột nhiên quay đầu, hỏi vấn đề mà sớm nên hỏi “Cậu và con nhện có quan hệ gì thế?”
Tôi cơ hồ bám chặt lấy đùi Minh Lạc đòi đi theo, nếu nói tôi và con nhện không hề có chút liên quan thì thật sự không ai tin.
Sắc mặt tôi khó coi, phải nói như thế nào đây? Chẳng lẽ nói thẳng với người bạn cũ rằng cái người ở chung với tớ mà cậu không vừa mắt chính là tên trùm băng Ryodan?
“Hay là… cậu cũng từng bị chúng cướp bóc?” sắc mặt Minh Lạc dưới ánh mặt trời đột nhiên trầm xuống “Đám cướp bóc quen xét nhà diệt khẩu kia đã làm gì cậu sao? Mất gì thế, nói cho tớ biết, đợi tớ bắt được con nhện, dù có phải đập chết chúng cũng phải bắt chúng nôn ra trả cậu.”
… Cuối cùng tôi không chịu nổi vươn tay ôm mặt, thật khổ sở quá. Sự hiểu lầm này nên giải thích như thế nào đây? Lance, cái tên reo giắc thù hận khắp thiên hạ kia, em vĩnh viễn cũng không thể quên được đoạn trí nhớ anh bị kẻ thù đánh sưng mặt. Yorknew đúng là nơi kẻ địch của anh tụ tập mà, cuối cùng anh cũng bị báo ứng rồi!
“Đừng sợ, người xấu đều sẽ bị pháp luật trói lại, đến lúc đó, tớ sẽ lôi đầu lĩnh con nhện ra quất cho cậu hết giận.”
Tôi dại ra nhìn Minh Lạc chính khí nghiêm nghị, đúng là một thanh niên sáng sủa, tương lai đầy hứa hẹn. Môi giật giật, gian nan phun ra hai chữ “Minh Lạc…” Cậu đừng nóng vội thiếu suy nghĩ!
Minh Lạc không rõ, đơn thuần tươi cười “Ừ?”
“Chúc… Chúc cậu may mắn.” tôi cố gắng lắm mới nói được những lời này, kỳ thật tôi muốn ôm eo cậu ấy kêu khóc, đừng nhận vụ này, con nhện người người đều am hiểu trở mặt, cậu mà bị bọn họ chém chết thì làm sao bây giờ?
“Sau khi đem băng Ryodan một lưới bắt hết thì mọi việc sẽ nhẹ nhàng thôi, chúng ta chọn quà đi, thị trường di vật văn hóa nơi này rất thú vị.” Minh Lạc nhìn đồng hồ, sau đó tâm tình rất tốt kéo tôi bước đi.
Mà tôi vẫn còn đang vò đầu không biết nên nói ra như thế nào, đương nhiên tôi cũng không biết là chân tướng bị vạch trần nhanh đến mức khiến người ta không kịp trở tay.
Thành phố Yorknew này có thị trường bán các loại đồ cổ trân quý trải rộng khắp nơi, hơn nữa còn có thể trở thành truyền thuyết khi chúng gia nhập vào các sản phẩm trong hội đấu giá. Tôi biết thành phố lớn phồn hoa này là nơi tụ tập thế lực của thế giới ngầm, cả thế giới ngầm đều lấy nơi này làm cứ điểm để buôn lậu các loại vật phẩm chợ đen, thuận tiện lưu thông tiền đen để đi tẩy rửa tiền.
Hầu hết những người từ ngoài đến dù là du lịch hay là đãi vàng đều mang sự phồn vinh bất thường cho thành phố, có lẽ do đã biết thế lực hắc ám bên trong thành phố giao triền nhau rất phức tạp, tôi mới sinh ra cảm giác như đang nhìn thấy Las Vegas, một cảm giác phồn thịnh xinh đẹp lại chứa sự u ám dữ dằn.
Minh Lạc kéo tôi đi chơi các chợ bán đồ cũ, sạp và sạp cơ hồ nối tiếp nhau, không có khoảng cách, nhìn xa nhìn gần đều bị đám đông bao trùm tầm mắt. Tôi tò mò đi theo phía sau cậu ấy làm khách tham quan, kiến thức rất nhiều phương pháp yết giá chỉ có ở nơi này, nghe được một ít quy tắc bán đấu giá và vài tin tức thú vị.
Một đống những thứ nhỏ lẻ thật giả lẫn lộn, những người có con mắt biết đánh giá thì hay thích ở đây xem xét thật giả. Các chủ sạp cũng không thét to chào hàng, giống như những người rảnh rỗi phơi nắng sau giờ ngọ, buộc khăn trùm đầu, khoác áo ngồi bên cạnh quán, lười biếng nhìn mọi người vội vàng tới rồi vội vàng đi.
Minh Lạc như một người hiểu rõ nơi này, luôn có thể tìm được người bán tốt nhất, tôi đi theo phía sau cậu ấy được mở rộng tầm mắt rất nhiều. Sau khi chọn lựa xong, Minh Lạc cường ngạnh đeo một cái dây xích tay ngọc trai đỏ cổ xưa rất có phong tình lên cổ tay tôi. Không tính là quà, chỉ là cảm thấy không mua gì thì thật uổng phí thời gian đi dạo lung tung.
Sau đó lại kéo tôi đi mua di động, bởi vì Yorknew nhiều người nhiều đường phức tạp, nếu tôi bị lạc thì cậu ấy sẽ rất khó tìm.
Tôi cầm một chiếc di động hình mèo trắng mà dở khóc dở cười, Minh Lạc, con mắt của cậu thật giống Shalnark, mèo trắng mèo đen đúng là một đôi.
Minh Lạc gọi một cuộc điện thoại rồi lôi cái tên đang tối mắt là tôi đến một quán cà phê. Tôi cảm thấy trong Yorknew này, so với Minh Lạc già dặn, tôi chỉ là tay non chưa thấy qua sự đời.
Quán cà phê được mở ở chỗ rẽ một con phố phồn hoa, đối diện chính là một đại quảng trường có suối phun, pho tượng nữ thần nửa thân trần cao ngất đứng ở giữa bể nước, vẻ mặt trang nghiêm.
Ngoài cửa quán cà phê có đặt nhiều chiếc ghế bành màu đen chạm rỗng, trên bàn cà phê hình tròn có một bình hoa hồng trắng đang nở rộ, có ô lớn che nắng và nhân viên phục vụ mặc đồng phục đáng yêu, đây là một quán mang phong cách ấm áp, thích hợp để uống trà ngẩn người sau giờ ngọ.
Tôi không quen với vị cà phê, ngại ngùng làm phiền nhân viên phục vụ man