XtGem Forum catalog
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324754

Bình chọn: 8.5.00/10/475 lượt.

máu loãng u ám nồng nặc, những thân thể bị đạn bằng năng lực Niệm đánh nát, tay chân rải rác khắp phòng, đại sảnh bán đấu giá vốn hoa lệ giờ lại biến thành nơi chất xác người.

“Hoàn toàn chẳng có gì đáng để tôi đánh cho tận hứng cả.” Feitan mặc suit màu đen của MC, đeo nơ con bướm đứng trên bục đấu giá, lạnh lùng nói trước hàng trăm thi thể dưới bục. Dưới ngọn đèn duy nhất trong đại sảnh, có cả Franklin giống như núi nhỏ đang đứng bên cạnh hắn.

Vốn đầy thị huyết điên cuồng muốn tự mình động thủ đánh con mồi vào địa ngục, lại do đối thủ quá yếu mà lại lạnh nhạt đi.

Bang chủ nói, giết sạch hết bọn chúng. Cho nên hội đấu giá ngầm xã hội đen ngày một tháng chín, mọi người khách đến tham gia đều phải chết.

Trong đại sảnh kín im lặng như địa ngục, chỉ có một cô bé mặc quần bò, đeo vòng cổ nghịch chữ thập, đang sử dụng máy hút bụi có hình con cá vàng mắt lồi quái dị hút các thi thể, ghế dựa, trang sức vỡ vụn, di vật vào bụng, một giây trước vẫn là người, lúc này lại là rác rưởi bị chiếc máy hút bụi đó nuốt.

Mà mấy tên ‘quái vật’ ở đây đều đã quen. Giết người chẳng hề tốn sức hơn việc uống một cốc nước, trong tâm tính cũng cho là thế.

Ghế dựa bị lật đổ, một người khách đến tham gia hội đấu giá máu chảy đầm đìa ôm ngực trên sàn. Feitan liếc nhìn, nhếch miệng cười châm chọc, rồi ung dung bước đến gần. “A, vẫn còn kẻ chưa chết à.” giọng điệu bỡn cợt thờ ơ, lại mang sự tàn nhẫn trực tiếp nhất.

“Cho dù… cho dù bọn mày là ai, bọn mày đều chết chắc…” là người của xã hội đen nên chẳng sợ cái chết, nhưng không thể chịu được bị chết nhục nhã như thế, vị khách chỉ còn một hơi thở, vẻ mặt dữ tợn nhìn Feitan như chỉ muốn nuốt sống hắn. “Mấy ông trùm xã hội đen chắc chắn sẽ giết sạch bọn mày… và cả tất cả người nhà của bọn mày nữa.” Ăn miếng trả miếng, lấy mạng đền mạng, khiến bọn mày phải nếm mùi đau đớn của địa ngục.

Franklin vô tình, giơ tay lên, một chuỗi đạn Niệm bắn về phía vị khách đó, hắn mất kiên nhẫn, một thằng đàn ông sắp chết mà sao dài dòng thế.

“Người nhà mà hắn nói là gì thế?” Feitan vẫn để hai tay trong túi quần, nhìn thi thể trước mặt, hắn nghiền ngẫm hỏi.

Cô bé tóc ngắn màu đen mặc quần áo trông nhẹ nhàng khoan khoái, cố gắng quét dọn thi thể, nhìn thấy những mảnh thi thể mới, liền quay đầu kéo máy hút bụi đến để dọn dẹp. Cô nghe thấy Feitan hỏi, mới ngẩng đầu lên, qua chiếc kính đen to trên mũi, ở nơi hắc ám máu me này, ánh mắt lại cực kỳ bình thản. “Người nhà? Ý hắn là Miru và bang chủ à?”

Miru từng nói, bang chủ là người nhà của cô ấy.

“Nói cách khác, mấy tên trùm xã hội đen muốn giết Miru?” cô bé có chút ngơ ngác, chậm chạp ba giây mới định thần lại.

“Không đâu, Shizuku. Miru sẽ không đến những nơi như thế này, chỉ cần ở Esme, thì cô ta vẫn an toàn.” Franklin vươn bàn tay to vỗ vỗ đỉnh đầu của cô gái đang buồn lo vô cớ, an ủi cô.

“Hừ.” Feitan cười nhạo một tiếng, sau đó giơ chân dẫm lên thi thể bị bắn thủng lỗ chỗ, hung hăng nghiền thành bột.

Minh Lạc, rốt cuộc cậu là ai?

Dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, tôi ngẩn người đứng, mái tóc dài dán vào thân thể ướt sũng. Trong phòng tắm mờ mịt do nước tắm, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, tôi cố gắng chớp mắt, rũ bọt nước trên lông mi xuống.

“Kurapika.” Tên này thật khó đọc. Tôi tắt vòi nước nóng, mặc áo ngủ của khách sạn rồi đi ra phòng tắm.

Minh Lạc không nhắc lại kế hoạch tiêu diệt con nhện, giống như chúng tôi chỉ đơn thuần đến Yorknew du lịch vậy, trí nhớ về bộ truyện tranh đã vỡ vụn đến mức không xếp lại nổi một hình ảnh đầy đủ, có thể nói là hoàn toàn vỡ nát. Cho dù tôi cố gắng hồi tưởng cũng không nhớ nổi tháng chín này, Yorknew sẽ xảy ra chuyện gì ở nơi nào. Điều duy nhất có thể mơ hồ nhớ rõ là Ubogin và Pakunoda chết, nhưng ngay cả sự loáng thoáng này cũng mang tính không xác định. Càng miễn bàn chuyện bọn họ chết lúc nào và vì sao, hoàn toàn không nhớ rõ. Nếu đã hoàn toàn quên thì tôi đã không đau đầu như vậy.

Vốn đã đủ loạn rồi, mà Minh Lạc lại chen vào. Được người khác nhờ đi tiêu diệt băng Ryodan, cậu ấy không nói sai, cũng không cần nói dối tôi về chuyện này. Nhưng vẫn có điểm bất thường, tôi luôn chờ Minh Lạc mở miệng giải thích với tôi, tôi tin tưởng cậu ấy có lý do, cho nên tôi mới im lặng chờ cậu ấy mở miệng.

Nhưng chân tướng về con nhện vừa bị lộ, Minh Lạc vốn định nói với tôi giờ lại không định mở miệng nữa.

Tôi bước tới đại sảnh nhỏ, tháng chín muốn đặt phòng khách sạn ở Yorknew thật không dễ dàng. Bởi vì hầu như tất cả những người trên thế giới có hứng thú với buổi bán đấu giá mộng ảo mỗi năm một lần này đều đổ dồn về đây, tiểu thư, thiếu gia, đại gia, thêm cả đàn vệ sĩ đã gần như chiếm hết các khách sạn.

Minh Lạc chỉ gọi một cuộc điện thoại là dễ dàng tìm được nơi ở, trong Yorknew này, có vẻ như cậu ấy không gì không làm được.

Để an toàn, hai chúng tôi đặt một phòng, cứ nghĩ đến cô nhân viên phục vụ mỉm cười ái muội, là tôi cảm thấy thật quỷ dị.

Ngọn đèn trong phòng thiên về màu da cam, nhu hòa giống như vải xa tanh, ánh sáng như nước khiến đôi mắt không dễ bị mỏi. Trên tường, chiếc chuông đồng hồ điện tử hình tròn vừa qua mư