Teya Salat
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324660

Bình chọn: 9.5.00/10/466 lượt.

ời giờ. Minh Lạc lười nhác ngồi dựa vào sô pha đơn, nhìn thành phố đèn sáng trưng ngoài cửa sổ, nghiêng đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Trên bàn có một quyển mục lục các vật phẩm bán đấu giá, chiều nay Minh Lạc kéo tôi đi trả hơn một vạn tiền đặt cọc mới lấy được, nó để chuẩn bị cho tham gia hội đấu giá chính quy. Cậu ấy có ý kiến không ít với buổi đấu giá ngầm này, giơ tay phản đối: “Bảo vật thì nhiều, nhưng mấy tên tham gia cạnh tranh thì không được tốt cho lắm, tớ không nên mang cậu đến cái nơi chướng khí mù mịt quỷ quái đó. Đợi đến ngày mùng 4, tớ sẽ mang cậu đi hội đấu giá SouthernPeace chính quy.”

Đến Yorknew, kỳ thật tôi càng giống như là đến vui chơi giải trí du lịch, rõ ràng biết sự tình rối như tơ vò, bế tắc không cởi ra được, mà vẫn còn thản nhiên tự tại như vậy, khiến tôi cảm thấy rất giống như là sự tĩnh mịch trước lúc bão táp đến.

“An, không làm khô tóc thì cậu sẽ bị cảm đấy.” Minh Lạc cầm di động quay đầu nhìn tôi, không chịu nổi khi thấy tôi cẩu thả như vậy.

Tôi ngượng ngùng cười cười, sờ sờ tóc, cả bàn tay dính ướt.

“Thân thể này của cậu yếu như vậy mà còn không chăm sóc mình cho tốt, trong khoảng thời gian này, tớ sé tìm một đống biện pháp để cải thiện tình trạng sức khỏe của cậu, thể nào cũng phải tốt hơn bây giờ. Thật là, lúc sống lại, sao cậu không tìm người khỏe như trâu thế, lần nào bị cảm là cứ như đang đến gần cửa sinh tử ấy.” Minh Lạc vừa lải nhải vừa vươn tay, tôi đến gần nắm lấy.

“Tớ đâu được lựa chọn chứ, có thể sống đã là may mắn lắm rồi.” Tôi cười nói, có thể sống lại vốn đã rất khó tin, chẳng lẽ còn có thể chọn lựa thân thể sao.

“Nếu có thể lựa chọn, tớ cũng sẽ không chọn cái tên này để mà bị người ta hiểu lầm thành đồng tính.” Minh Lạc cũng vui đùa.

Tôi im lặng dẫm lên thảm, ngồi xuống đất, ngẩng đầu gối lên đầu gối cậu ấy, cậu ấy lấy một chiếc khăn lông trắng bắt đầu nhẹ nhàng lau tóc cho tôi.

Thật dịu dàng, linh hồn của Minh Lạc vốn trong sáng sạch sẽ như nước vậy.

“An, làm thế nào mà cậu quen biết thằng nhóc kia?” Dưới ngọn đèn nhu hòa, Minh Lạc cũng tự nhiên nhẹ nhàng nói.

Tôi có chút mệt mỏi khép hờ mắt, cảm nhận được giọt nước trên tóc đều bị khăn mặt thấm hết. “Ở cửa nhà, nằm giống như một đứa trẻ không nhà để về, thật sự không nhìn nổi nữa mới bước lên giúp đỡ.” Chỉ là một lần mềm lòng, tôi chưa bao giờ biết sự ràng buộc lại có thể xâm nhập đến tận cốt nhục như thế.

“Đương nhiên, không ngã ở trước mặt cậu thì thôi, nhưng cậu mà đã nhìn thấy là nhất định sẽ không tự chủ được đến gần, cho dù tên kia là ma quỷ hay là thiên sứ đi chăng nữa.” Minh Lạc rất thành thạo, như một đuôi cá không tiếng động cầm lược chải mái tóc dài màu xám bạc xuống.

Tôi thản nhiên cười cười, không hối hận vì đã đưa hắn về nhà, chỉ hối hận là không ném hắn vào bệnh viện, ai biết một thiếu niên thoạt nhìn đơn thuần lại vô lại như vậy chứ. Đúng là điển hình của câu ‘con người là không thể chỉ nhìn bề ngoài’.

“Vừa rồi có người gọi điện thoại cho tớ, nói hội đấu giá ngầm hôm nay bị tẩy huyết không còn ai.” Minh Lạc vươn ngón tay nhấc một lọn tóc hơi cuốn, vừa cười vừa thả ra. “Năm trăm vị khách, toàn bộ bị giết sạch.”

Tán gẫu hòa nhã, giây sau lại là địa ngục.

Tôi không hề cử động, vẫn cùng Minh Lạc dựa sát vào nhau, nếu chỉ nhìn giới tính, chúng tôi quả thật quá ái muội.

“Người trong thế giới ngầm đã phát hiện ra, chuyện mất mặt như vậy, muốn giấu kín cũng không giấu nổi, ăn miếng trả miếng mới là quy tắc của cái đám đó.” Minh Lạc vẫn cẩn thận dịu dàng, ngữ điệu lười nhác cũng không thay đối. “Thế giới ngầm nhất định sẽ phái ra một số lượng lớn để đuổi giết băng đảng đã làm bọn chúng mất mặt. An, cậu có định cứu cái đám mà vừa lên sân đã giết sạch năm trăm người không vậy.”

Cứu… bọn họ?

Tôi cảm thấy hình như có thứ gì đó bị lời nói của Minh Lạc xé rách ra, cái nỗi đau chảy mủ này rất kỳ quái, khiến tôi cảm thấy tê ngứa mà kiệt sức. Chậm rãi vươn tay đặt lên mu bàn tay Minh Lạc đang vuốt mái tóc dài của tôi, tôi rất nghi hoặc, lại nói nhỏ như sợ dọa phải ai “Vì sao phải cứu?” Bọn họ, cho tới bây giờ đều không cần.

“Cậu nắm giữ rất nhiều tình báo, chỉ cần để lộ ra… là có thể giết Kurapika đúng không.” hình như ‘Kurapika’ sẽ một cái tên rất buồn cười, mỗi lần nói đến là cậu ấy không đứng đắn như đang đùa giỡn.

Chậm rãi mở ra mí mắt buồn ngủ, tay dùng sức đến mức khiến cả mình cũng cảm thấy giật mình, cơ hồ là nắm chặt bàn tay đang vuốt tóc tôi. Tiếng nói của tôi rất bình tĩnh, không có một chút âm bằng trắc, trong tròng mắt chỉ có ánh đèn như ngọn lửa cháy lan bên ngoài cửa sổ “Cậu là ai?”

Minh Lạc tuyệt đối sẽ không hỏi tôi mấy vấn đề này, tuyệt đối không.

Không khí yên lặng căng thẳng một lúc, mới nghe thấy tiếng nói bất mãn trên đỉnh đầu “Ồ, đàn bà của đầu lĩnh con nhện cũng không ngu nhỉ. Nhưng tôi ghét nhất chính là đàn bà tự cho mình là thông minh.” vẻ không đứng đắn trong giọng nói tăng thêm, giống như đang ngạo nghễ cười nhạo tất cả mọi thứ.

Không phải giọng điệu của Minh Lạc, trong nháy mắt, ngay cả tiếp xúc thân thể với người này, tôi đã cảm thấy đau đớn, rõ ràng vừa