
đó như thế nào? Cho tới bây giờ, anh không hề quay đầu lại, cho nên anh cũng không cảm giác được cái đau của người khác phải không.
“Con nhện?” Minh Lạc nghe thấy tin tức lớn như thế nhưng không có phản ứng gì lớn, thậm chí ngay cả giọng điệu cũng không thay đổi chút nào. “Thế thì sao? Giao kèo hợp tác trở thành phế thải đi vậy, dù sao chưa kí tên vào hợp đồng thì đổi ý cũng không tính là làm trái.”
“Hôm nay tôi không có khả năng thả cô ta đi, cô ta đã biết chúng ta sẽ đối phó băng Ryodan rồi đúng không, hơn nữa cô ta còn gặp tôi.” sắc mặt Kurapika tối tăm làm xiềng xích trong tay buông lỏng, Minh Lạc cũng không làm khó xử, cũng buông ra.
“Vậy cậu muốn làm thế nào? Nhốt hay là diệt khẩu?” đối mặt với người phẫn nộ báo thù, Minh Lạc lại mang giọng điệu khinh miệt làm người ta tức chết “Hãy bước qua thi thể của tôi trước đã, nếu như cậu có cái bản lĩnh đó, nhóc con.”
“Đừng có ép tôi, rõ ràng anh cũng muốn bắt con nhện không phải sao? Lúc ở cuộc thi Hunter, cô ta từ đầu tới đuôi đều đi cùng băng Ryodan!” Kurapika hạ tay xuống, xiềng xích bị thu lại hơi rung lên, không khống chế được sự điên cuồng mỗi khi nhìn thấy con nhện, cũng không hề che dấu chút nào.
“Tôi sẽ không nói.” Như là lầm bầm lầu bầu, tôi im lặng ngồi trên ghế, nước lạnh dưới ngón tay cách thủy tinh hơi chớp lên. “Tôi sẽ không nói là tôi đã thấy cậu, cũng sẽ không nói ra chuyện cậu muốn đối phó băng Ryodan.”
Nếu muốn nói thì lúc ở cuộc thi Hunter, tôi đã nói ra rồi, nhưng chỉ cần nhớ tới đôi mắt đỏ dữ tợn ấy, là tôi không nói nên lời. Tôi không phải con nhện, cho tới bây giờ, tôi cũng không cần chịu trách nhiệm vì băng Ryodan. Chrollo, anh nói đúng không.
“Tôi không tin. Kẻ độc ác sao có thể giữ lời. Huống chi cô không phải con nhện sao?” Kurapika nói rất bình tĩnh, cậu ấy là kiểu người cho dù muốn chính tay đâm kẻ địch, không hoàn toàn suy sụp thì không rống to kêu to. Sự áp lực đè nén dưới giọng điệu bình tĩnh ấy khiến người nghe cảm thấy là lạ, sẽ không hiểu được là cậu ấy đang cực kỳ phẫn nộ.
“An nói được là làm được, tôi cam đoan cậu ấy sẽ giữ lời.” Minh Lạc chặn trước mặt Kurapika đang dần mất đi khống chế, một bước cũng không cho cậu ấy lên.
“Anh lấy cái gì để cam đoan?” thiếu niên tóc vàng nói bén nhọn giống như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, mỉm cười như đang cười nhạo lời hứa mỏng manh hơn cả trang giấy ấy.
Minh Lạc trầm mặc một hồi, hai bên tranh phong hết sức căng thẳng. Quảng trường bên kia, biển người vẫn đang huyên náo, nữ thần quyến rũ đứng yên như tách rời khỏi trần thế. Ba chúng tôi cũng giống như bức tượng ấy, cũng bị ngăn cách bởi thế giới huyên náo.
Tôi nghe thấy Minh Lạc đột nhiên bước lên một bước, hạ giọng nói: “Trả lại tên cho tôi đi, Kahakaru.”
Kurapika nhất thời ngây ngốc, chỉ biết nhìn Minh Lạc. Sát khí lãnh khốc quanh người, ở lúc Minh Lạc vừa mở miệng, lập tức biến mất. Cậu ấy như nghe đến chuyện gì đó không thể tin nổi vậy, mờ mịt không biết phải làm sao, gương mặt thanh tú nhờ chút cảm xúc lộ ra ấy mà biến thành một cậu thiếu niên bình thường.
Đối với người luôn luôn lý trí cảnh giác như Kurapika mà nói, không phòng bị như vậy rất khác thường.
“Chúng ta đi thôi, An.” Ngược lại là Minh Lạc thờ ơ vô tội, cậu ấy vươn tay thuận tiện đẩy đẩy kính râm, xoay người cầm lấy tay tôi rời khỏi quán cà phê.
Tôi lảo đảo bị kéo đi, quay đầu lại thấy Kurapika vẫn ngây ngốc đứng dưới ánh mặt trời, trang phục dân tộc màu màu xanh da trời dưới ánh sáng chỉ còn lại màu xanh đậm mơ hồ. Không chân thực giống như thiếu niên tóc vàng ấy.
“Chúng ta quên trả tiền.” Minh Lạc bỗng mới nhớ tới là có chuyện này.
“Phải về trả tiền.” Đây là phản ứng đầu tiên của tôi.
“Cậu là con nhện?” Minh Lạc rất tự nhiên liền hỏi tiếp.
Tôi cúi đầu không biết trả lời như thế nào, chỉ thấp giọng phủ nhận “Không phải.”
“Cũng đúng, con nhện yếu như vậy thì đâu có thể sống sót được, là cái thằng nhóc kia phải không.”
Minh Lạc nắm tay tôi rất ấm áp, tôi nhìn bàn tay mạnh mẽ của cậu ấy, không có hé răng, trầm mặc.
“Không lẽ hắn là bang chủ?”
Chỉ cần nhìn cách ở chung của thằng nhóc tóc đen kia và các thành viên còn lại, muốn không nhìn ra ai là người lãnh đạo cũng khó.
Trên đại quảng trường, người đến người đi, tôi nhìn thấy Minh Lạc vẫn đưa lưng về phía tôi, trên áo khoác màu rám nắng tràn đầy vệt sáng của hoàng hôn.
Tôi cúi đầu, tóc mái che đi hai mắt không biết lộ ra tình cảm gì, thật lâu sau mới giống nói nhỏ “Ừ.”
Có một khắc, Minh Lạc dùng sức cầm tay tôi đến mức muốn bẻ gẫy xương ngón tay tôi. Nhưng cậu ấy không nói gì cả, vẫn không quay đầu, tiếp tục kéo tôi đi vào biển người của thành phố Yorknew.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Được rồi, tôi tận lực viết đoạn ở Yorknew thật đơn giản, sau đó chúng ta có thể kết thúc.
Chương 161: Ngày Một Tháng Chín
Bất cứ tài sản gì cũng có giá trị cao ngất ngưởng trong căn phòng đấu giá ngầm, nơi ấy sẽ trở thành chiếc giường cho bạn yên giấc.
Con số còn chưa vọt lên, thì tuyệt đối không thể hạ xuống được, hai mức độ cũng tuyệt đối không thể đua tranh nhau quá gay gắt.
Trên sàn gạch men sứ đầy