
quen rồi. Lúc sáu giờ, cô dọn bát đũa ra bàn, động đũa trước, cô giống như một kẻ điên hiu quạnh, nhìn chỗ ngồi trổng rổng mà Thịnh Nghiệp Sâm hay ngồi, dịu dàng nói: “Nghiệp Sâm, ăn cơm.”
Giống như anh thật sự đang ở đây vậy. Nhưng, đáp lại cô, chỉ có âm thanh của bát đũa va chạm vào nhau.
Việc này đã kéo dài được ba năm nay rồi, Lục Tắc Linh cũng không nhớ rõ nó xảy ra bao nhiêu lần. Có lẽ, cô đang dần trở nên điên loạn, cô không làm sao tỉnh lại được, cứ như vậy mà tuột xuống hơn, đến một ngày, cô thật sự điên lên, thật sự đắm chìm trong cái thế giới đó, thật sự quên hết mọi thứ, thật sự không cần Thịnh Nghiệp Sâm, có lẽ, đến lúc đó cô mới thật sự được giải thoát.
Cô yên lặng ngồi ăn cơm trắng, chuyên chú đến nỗi ngay cả khi Thịnh Nghiệp Sâm trở về cũng không phát hiện. Cho đến lúc tài xế mở miệng nhắc nhở cô: “Lục tiểu thư, Thịnh tiên sinh trở lại.”
Cô ngẩng đầu lên, thật sự nhìn thấy Thịnh Nghiệp Sâm đang đứng ở đó, cô nghi ngờ mình lại sinh ra ảo giác, dùng sức mở trừng hai mắt, phát hiện đúng là Thịnh Nghiệp Sâm đang ở đây, nhất thời sợ tới mức quên cả thở, cô nhanh chóng đứng lên, như một cơn gió bước lại gần anh, lấy dép ra, đưa cho Thịnh Nghiệp Sâm.
Cô không dám ngẩng đầu lên, cô sợ mình mà chậm chạp như vậy thì Thịnh Nghiệp Sâm sẽ lại nổi giận. Ai ngờ Thịnh Nghiệp Sâm chỉ yên lặng, nhận lấy dép mang vào. Có lẽ tâm tình của anh không tệ, Lục Tắc Linh cũng thở dài một hơi, vui mừng ở trong lòng. Cô đi theo phía sau Thịnh Nghiệp Sâm lấy lòng: “Đói bụng không, em đi hâm nóng bạch trảm kê* cho anh.”
một món ăn chế biến từ gà
Thịnh Nghiệp Sâm cản cô lại: “Không cần, cho tôi chén cơm là được rồi.”
Bàn cơm hình bầu dục, Lục Tắc Linh và Thịnh Nghiệp Sâm chia nhau ngồi ở hai đầu, ngồi cách nhau rất xa, cô thận trọng nhìn Thịnh Nghiệp Sâm ăn cơm, chỉ sợ anh không vui, cho dù cô biết, điều là Thịnh Nghiệp Sâm không sung sướng , chính là sự tồn tại của cô, nhưng cô vẫn ngây ngốc kiên trì, hầu hạ anh.
Lúc Thịnh Nghiệp Sâm mới bị mù thường hay bị ngã, cũng rất chậm với âm thanh và phương hướng, bàn cơm này là do chính tay cô chọn, cô sợ Thịnh Nghiệp Sâm đụng phải sẽ bị thương, không chỉ có bàn cơm, tất cả đồ đạc trong nhà này ngoại trừ ghế sô pha ra thì tất cả đều hình tròn, những đồ đạc có góc nhọn, cô đều tỉ mỉ quấn lại bằng miếng xốp. Cô hết lòng chăm sóc, sợ nếu có người bảo mẫu nào ở đây cũng phải ca ngợi cô, nhưng cho dù cô có làm bất cứ việc gì đi chăng nữa, Thịnh Nghiệp Sâm cũng không hề cảm động, anh hận không thể phá hủy được chúng, nên cô có làm gì cũng đâu có quan trọng.
Để đũa xuống, Thịnh Nghiệp Sâm không có lập tức rời khỏi bàn, anh ngồi lại một lát, Lục Tắc Linh vẫn cúi thấp đầu, chờ anh sắp xếp.
“Cô có bộ quần áo nào đàng hoàng không?”
Lục Tắc Linh không ngờ anh sẽ hỏi vấn đề này, cô ngước đầu lên nhìn anh, suy nghĩ hồi lâu, mới nhút nhát nói: “Lúc mừng năm mới, bà nội có tặng cho em một cái váy.” Mặc dù không phải là hàng hiệu đắt đỏ gì, nhưng nó được làm thủ công, bây giờ rất khó kiếm được, đối với cô như vậy là tốt lắm rồi.
Thịnh Nghiệp Sâm yên lặng một hồi, chậm rãi nói ra: “Cô thay đồ đi, đi ra ngoài với tôi một lát.”
Lục Tắc Linh cho là mình nghe lầm, cả nửa ngày cũng không dám tin, ngây ngốc hỏi: “Anh dẫn em ra ngoài sao?”
Thịnh Nghiệp Sâm nghe cô hỏi như thế, giọng nói lập tức nghiêm túc: “Không muốn đi?”
“Không phải. . . . . .”
“Vậy thì đừng có nói nhảm nữa, bảo cô đi thì cô cứ đi.”
Lục Tắc Linh cẩn thận sửa soạn quần áo, cột mái tóc thẳng dài của cô thành một búi, rồi trang điểm nhẹ, từ nhỏ cô đã học đàn, ba cũng rất nghiêm khắc với cô, cô lại thường tham gia biểu diễn, nên đã học trang điểm từ rất sớm, chỉ là do cô thích để tự nhiên, lại ở nhà làm việc suốt mấy năm, nên ăn mặc cũng chỉ qua loa, nên trang điểm cũng không còn quen tay được như trước.
Suốt ba năm nay, Thịnh Nghiệp Sâm chưa từng dẫn cô ra ngoài, cũng không hề thừa nhận cô với bất kì ai, cũng bởi vì nguyên nhân này, cô mới căng thẳng. Thịnh Nghiệp Sâm mang cô đến một hội quán tư nhân hạng sang,trước cánh cửa to lớn, những chiếc xe sang trọng đua nhau kéo tới, trai gái ở đây ăn mặc rất sang trọng, cái gì cũng không cần nói, cô cũng biết đây là nơi sang trọng. Lục Tắc Linh nỗ lực ưỡn thẳng sống lưng, cho dù cô có vì lạnh mà không ngừng run lên bần bật.
Vào đến hội trường, cuối cùng Lục Tắc Linh cũng biết nguyên nhân tại sao Thịnh Nghiệp Sâm lại dẫn cô đến đây. Đây là buổi bán đấu giá từ thiện, tất cả đồ được bán đấu giá đều là đồ cổ được người ta quyên tặng, bà nội Thịnh Nghiệp Sâm đã lớn tuổi, lúc trước bà ấy rất thích sưu tầm đồ cổ, nên anh muốn mua một món cho bà nội, Lục Tắc Linh và bà nội coi như cũng hợp ý, cho nên mới dẫn cô theo để chọn chọn.
Lục Tắc Linh cẩn thận nhìn sách giới thiệu, cuối cùng cũng nhìn trúng một cái bình sứ màu đỏ thẫm, cũng không phải là thứ nổi tiếng gì, mà là do bức tranh hoa trên bình sứ rất sống động, độ sâu cạn đều vừa phải.
Buổi bán đấu giá cũng không tính là tranh giành kịch liệt, Thịnh Nghiệp Sâm thấy giá thích hợp liền giơ phách, mặc dù suốt cả quá trình Lục Tắc L