
! Mau thả em ra! Em không chơi đâu.
Mặc ta kêu gào, hắn vẫn trơ trơ ra đó. Chỉ có mấy kẻ kia là nói.
-Cuối cùng cũng tìm được con chuột bạch thích hợp. Ngươi còn do dự gì nữa, Kì Phong? Đưa cô ta đi thử nghiệm ngay đi.
-Đúng đó! Không phải cỗ mãy thời gian chế tạo đã gần haonf chỉnh, chỉ chờ đưa vào thử nghiệm nữa là xong hay sao? Bây giờ không tiến hành thì làm cái gì nữa?
Con chuột bạch? Thí nghiệm? Cỗ máy thời gian? Ta biết ta thông minh, nhưng phải xử lí từng này thông tin trong 1 lúc, quả thực ta làm không nổi. Kì Phong là ai? Hắn là cái gì trong đám người này? Tại sao hắn lại coi ta như kẻ xa lạ? Tại sao không trả lời câu hỏi của ta? Hắn….cuối cùng thì hắn là ai?
Cuối cùng, Nhã Kì Phong cũng lên tiếng, thứ âm thanh trầm ấm mà ta muốn nghe hằng ngày:
-Được rồi. Tiến hành thí nghiệm đi.
Không! Hắn không phải Kì Phong. Kì Phong không bao giờ lạnh lùng với ta như thế. Kì Phong đối với ta rất tốt, vô cùng yêu chiều, là người mà ta muốn có được trái tim. Kẻ đang đứng đây nhất định không phải Kì Phong! Nhất định không phải!
-Kì Phong! Nói cho em biết! Tại sao anh lại ở đây? Nói cho em biết đi! Bọn họ là ai? Tại sao lại bắt em như thế này? Cái gì mà cỗ máy thời gian? Anh nói đi! Nói đi!!!
Ta vùng vẫy. Ta gào khản cả giọng. Kì Phong, vẫn quyết tam giả tượng, nhất định không chịu hé răng nửa lời. Một nam tử, có lẽ là tên đã đưa ta tới đây, khẽ gắt:
-Hỏi lằng nhằng cái gì? Nói sao làm vậy là được rồi.-rồi quanh sang- Kì Phong! Con chuột nhỏ cậu nuôi nhiều lời quá đấy.
Con chuột nhỏ cậu nuôi? Ta…là con chuột để làm thí nghiệm mà Kì Phong đã nuôi lớn từ nhỏ ư? Không. Không thể. Nhất định là có ẩn tình trong này. Nhất định hắn thương ta, thương ta mà…
-Nhã Kì Phong….rốt cuộc em là ai? Em là cái gì trong anh?
-Là con chuột bạch cần thiết của cuộc thí nghiệm này.
Kì Phong…Ngươi biết làm đau người khác lắm. Ta nghe có mấy lời, vậy mà mất hẳn ý thức với mọi thứ xung quanh. Chẳng biết gì nữa. Ta đi đến cái cỗ máy quỷ quái đó thế nào, ta không biết. Những kẻ đó, ấm ta vào ghế thế nào, nói gì bên tai ta, ta cũng chẳng hay. Ta…trong đầu ta, chỉ có cuộ đối thoại ấy.
“ -Nhã Kì Phong….rốt cuộc em là ai? Em là cái gì trong anh?
-Là con chuột bạch cần thiết của cuộc thí nghiệm này.”
Thì ra…Kì Phong ơi là Kì Phong, cuối cùng, em chỉ là 1 con chuột nhỏ nhoi sống chết phụ thuộc vào anh thôi. Thì ra, em cũng chỉ là 1 con tốt nhỏ trong bàn cờ anh bày ra, cũng chỉ là món đồ không có giá trị.
Đến khi có cảm giác về mọi thứ xung quanh, ta đã rời hẳn khỏi căn phòng đó. Xung quanh ta là rừng cây xanh ngắt. Bên tai ta là tiếng nói của mấy nam nhân kia.
-Nói đi! Sao rồi?
-Tôi….Ổn rồi.
Ta hồ như nghe thấy tiếng hò reo vui mừng qua cái bộ đàm gắn trên máy. Tiếng reo vui vẻ…Còn ta….Ngồi đây….Khóc trong thầm lặng.
-Nhấn cái nút màu đỏ đi! Nhấn cái nút màu đỏ đi!
Ta làm theo,vô cảm,hệt như một cái máy. Ngay khi nhấn vào nó, âm thanh khô khốc phát lên.” Hệ thống tự phát nổ đã được kích hoạt. Tàu sẽ nổ trong 30 giây nữa. Bắt đầu đến ngược. 30…29…28…”
Cái…cái gì? Tàu sẽ nổ? Bọn chúng…hắn…Nhã Kì Phong…hắn muốn giết ta? Không! Ta không thể chết. Nhất định không thể chết. Bằng mọi cách ta nghĩ được, cuối cùng cũng thoát ra được. Ta lao ra ngoài tàu, đúng lúc 1 tiếng ầm vang lên. Còn sau đó ra sao, ta…..không rõ.
CỔ ĐẠI! TA ĐẾN ĐÂY CHƯƠNG 2
Ta khẽ cựa mình khi thấy xung quanh là lạ. Chiếc giường của ta đâu? Sao dưới lưng lại là cảm giác cứng cứng, lành lạnh, khác hẳn cái giường chăn đệm đầy đủ ta vẫn dùng. Cùng lúc, ta nghe thấy tiếng người lạ bên tai:
-Lão Lâm! Ông xem,hình như tiểu cô nương này tỉnh rồi!
Lão Lâm? Ta đâu quen ai mang họ Lâm? Người lớn thì càng không. Vậy mấy người này là ai? Sao ta lại ở đây?
Rồi ta sực nhớ tới chuyện ngày hôm trước. Nhớ đến Kì Phong, nhớ đến cái máy thời gian quái đản, nhớ cả vụ nổ mà đáng lẽ đã giết chết ta, như điều mà bọn họ mong đợi. Ngay lập tức, ta cố mở đôi mắt còn nặng trĩu của mình, cầu mong mọi chuyện sẽ như 1 giấc mơ, ta vẫn đang ở nhà, Kì Phong vẫn đang nấu cơm cho ta, cái mày thời gian chỉ là sản phẩm ta tạo ra trong giấc ngủ. Nhưng… Ôi! Ta ghét từ “nhưng”!…cảnh vật xung quanh hoàn toàn xa lạ, trước mắt ta là hai gười phụ nữ, có lẽ là mẹ con, đang ngồi trò chuyện cùng với đại phu, còn có 1 vị thúc thúc lớn tuổi.
-Đại phu! Lão Lâm! Hai người mau lại đây! Cô ấy tỉnh lại rồi kìa!
-Xin lỗi! Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?
Nghe có vẻ là ta bị thương thì phải. Nhưng sao ta không thấy đau? Liệu không thấy đau thì có phải là mơ không? Liệu có phải là ta đang mơ hay không?
-Tiểu cô nương à! Ta 10 ngày trước có vào rừng tìm nấm, gặp cô bất tỉnh gần suối, lại thấy y phục bị hỏng, liền đưa cô về. Cô đã như thế này suốt 10 này nay rồi. Thôi cô nên nghỉ ngơi đi.
10….10 ngày? Ta đã ngất suốt 10 ngày qua? Thảo nào không thấy mình mẩy ê ẩm. Nhưng (lại là từ “nhưng”) vậy thì đây là sự thực? Ta thực sự xuyên không trở về cổ đại thật sao? Thấy bọn họ định ra khỏi phòng, ta liền khéo tay vị thẩm đó mà hỏi:
-Đại thẩm à! Xin cho hỏi đây là đâu?
-Cô nương à! Đây là phủ Nhậm Nương của